Gặp Dịp Thì Chơi

Chương 17: Tiểu Cửu

Thẩm Tri Hạ cất điện thoại, ánh mắt dừng lại ở tiệm hoa trước mặt.

Tiệm hoa không lớn, thậm chí có thể nói là chật chội.

Nhưng Thẩm Tri Hạ lại rất thích.

Những tấm poster rực rỡ sắc màu dán kín cả bức tường, trên đó viết đầy ý nghĩa của các loài hoa.

Ánh nắng vàng xuyên qua ô cửa kính, vừa chói mắt, lại vừa mang cảm giác không thực.

Thẩm Tri Hạ đứng trong vầng sáng, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mắt hoa cả lên.

Cô chậm rãi chớp mắt, trong vô thức đã đưa tay ra để ánh nắng len lỏi qua kẽ ngón tay.

Mãi đến khi cảm nhận được chút nóng rát trên mu bàn tay, Thẩm Tri Hạ mới ngỡ ngàng nhận ra bản thân không phải đang nằm mơ.

Đúng lúc đó, chủ tiệm hoa cất tiếng.

Khách hàng phía trước đã hài lòng rời đi sau khi ôm bó hoa hồng mình yêu thích. Giờ đến lượt Thẩm Tri Hạ.

Chủ tiệm với dáng vẻ đầy kinh nghiệm, bắt đầu giải thích ý nghĩa từng loài hoa cho cô, nhưng Thẩm Tri Hạ chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi muốn mua hoa cát tường."

Chủ tiệm hoa kinh ngạc “A” lên một tiếng, sau đó tươi cười rạng rỡ: “Muốn màu tím đúng không? Sáng nay tôi vừa nhập về, màu tím đẹp lắm đó…”

Thẩm Tri Hạ khẽ đáp: “Tôi muốn màu hồng nhạt.”

Anh ấy thích nhất là hoa cát tường màu hồng nhạt.

Tuy rằng không thể bán được hoa cát tường màu tím mà bản thân thích ra ngoài, nhưng chủ tiệm vẫn tươi cười, vừa chuẩn bị hoa vừa thuận miệng hỏi: “Hồng nhạt cũng đẹp lắm, ý nghĩa của nó lại hay nữa, tượng trưng cho tình yêu vô vọng và vĩnh cửu... Cô gái, hoa này cô định tặng người khác hay giữ lại cho mình?”

“... Cô gái? Cô gái?”

Thẩm Tri Hạ vẫn đang chìm đắm trong ý nghĩa của loài hoa ấy. Mãi đến khi bị gọi hai lần, cô mới giật mình lấy lại tinh thần: “Là... tặng người khác.”

“Nếu là tặng người khác, bên chúng tôi có thể giúp viết thiệp chúc mừng. Cô có tiện cho tôi hỏi tên người nhận không?”

“Tiểu Cửu.”

Giọng Thẩm Tri Hạ rất khẽ, như một lời thì thầm, rồi cô lặp lại lần nữa: “Tiểu Cửu.”

Câu nói cuối cùng ấy như hòa vào âm thanh từ ký ức, một giọng nói quen thuộc từ rất lâu hiện về.

Giọng nói non nớt vang lên trong ký ức, vừa ngây ngô, vừa trong sáng: “Tiểu Cửu, anh tên là Tiểu Cửu.”

.....

Ánh nắng chói chang đã kéo Thẩm Tri Hạ từ hồi ức về thực tại.

Bước qua những phiến đá xanh, Thẩm Tri Hạ chậm rãi rời khỏi tiệm hoa.

Tài xế nhanh chóng bước tới mở cửa, chờ cô lên xe.

Ngồi vào ghế sau, Thẩm Tri Hạ cẩn thận lấy ra chiếc nhẫn mà cô nhờ người đặt làm riêng. Màu bạc sáng tinh khiết, thiết kế đơn giản và thanh nhã – đúng kiểu cô thích nhất.

Thẩm Tri Hạ đặt bó hoa cát tường hồng nhạt bên cạnh chiếc nhẫn.

Ánh nắng chiếu xuống, chiếc nhẫn lóe lên ánh vàng màu nhạt, phản chiếu dịu dàng lên cánh hoa cát tường, khiến cả hai hòa quyện trong một vẻ đẹp thuần khiết, mơ hồ đến khó tả.

Hoa là do chính tay Thẩm Tri Hạ gói. Dù kỹ thuật còn vụng về, thành quả chẳng thể hoàn hảo như chủ tiệm hoa, nhưng cô vẫn cố chấp tự mình làm.

Với những chuyện liên quan đến anh ấy, Thẩm Tri Hạ từ trước đến nay chưa từng muốn nhờ ai khác.

Hoa cát tường hồng nhạt thật đẹp, từng cánh hoa mềm mại vẫn còn vương chút hơi nước chưa khô, lấp lánh dưới ánh sáng.

Thẩm Tri Hạ lặng lẽ nhìn bó hoa hồi lâu. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng ôm lấy bó hoa cát tường vào l*иg ngực,

Cửa xe đóng lại, ngăn cách hoàn toàn cái nắng gắt từ bên ngoài.

Tài xế phía trước quay đầu, giọng đều đều hỏi: “Thẩm tiểu thư, lát nữa chúng ta về luôn, hay…”

“Đi nghĩa trang Tây Thành.” Thẩm Tri Hạ khẽ đáp, giọng nói nhẹ đến mức như hòa lẫn vào không khí.

......

Vì không phải ngày lễ hay dịp gì đặc biệt, cho nên nghĩa trang hôm nay rất vắng vẻ.

Ngoại trừ Thẩm Tri Hạ thì chỉ có một cụ già đang lặng lẽ quét dọn.

Dưới những tấm bia mộ là hàng vạn linh hồn đang yên nghỉ.

Thẩm Tri Hạ dẫm lên những vệt nắng mà bước đi. Cô từ chối không để tài xế đi cùng, mà một mình đi về phía trước. Cuối cùng, Thẩm Tri Hạ dừng chân trước một tấm bia đá.

Bó hoa cát tường hồng nhạt được cô bảo vệ kỹ lưỡng trong lòng, nên vẫn giữ nguyên vẻ đẹp dịu dàng như lúc mới rời khỏi tiệm hoa.

Thẩm Tri Hạ cúi người, thật cẩn thận đặt bó hoa xuống trước bia mộ: “Tiểu Cửu, em đến thăm anh đây.”

Cô đứng đó, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh khắc trên bia đá, lặng lẽ trò chuyện: “Chè đậu đỏ mà anh thích hôm nay bán hết rồi. Vì vậy, em chỉ có thể mang đến cho anh một bó hoa thôi.”

“Còn có… nhẫn.”

“Lần đầu tiên nhìn thấy, em đã nghĩ rằng anh sẽ thích. Vì vậy, em liền mua nó.”

Giọng Thẩm Tri Hạ thật nhẹ như sợ làm lay động đến không gian tĩnh lặng ở nơi này.

Đây cũng không phải lần đầu tiên cô đến đây. Trên thực tế, Thẩm Tri Hạ đã tới đây rất nhiều lần.

Lúc trước, cô thường giấu gia đình, lặng lẽ trốn đến nghĩa trang. Mỗi lần như thế, là ở suốt cả một ngày, bất chấp thời gian trôi qua.

Nghĩa trang không phải lúc nào cũng yên tĩnh như hôm nay. Đôi khi, cô thường chứng kiến những người đau khổ ôm lấy bia mộ của người thân, gào khóc trong tuyệt vọng.

Nhưng Thẩm Tri Hạ lại là ngoại lệ.

Cô không khóc, không oán, chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, nhìn người đến khuyên nhủ, rồi đưa người gào khóc ấy rời khỏi nơi này.

Cho đến khi không gian trở về với sự yên tĩnh vốn có, Thẩm Tri Hạ mới quay đầu lại nhìn tấm bia đá trước mặt, ánh mắt dừng lại trên hình ảnh thiếu niên được khắc trên đó.

Cô lẩm bẩm hỏi thiếu niên có bị quấy rầy hay không.

Cũng may, hôm nay ở nghĩa trang, ngoài cô ra thì không còn ai khác đến viếng. Vì thế, ít nhất lúc này, Thẩm Tri Hạ không phải bận tâm về điều đó.

......

Vì là lịch trình cá nhân, nên người phụ trách đưa đón Thẩm Tri Hạ lần này là tài xế của Thẩm gia.

Chú Vương đã làm việc cho Thẩm gia hơn hai mươi năm, nên đương nhiên cũng biết rõ chuyện đã xảy ra năm đó.

Để Thẩm Tri Hạ có đủ không gian riêng, ông chỉ đứng từ xa, nhìn bóng dáng nhỏ bé ấy trên sườn núi.

Một lát sau, như thường lệ, chú Vương cúi đầu lấy điện thoại, gửi tin nhắn báo cáo cho Thẩm Thời Dụ.

【Vương: Thẩm tổng, Thẩm tiểu thư hôm nay lại tới Tây Thành.】

Khoảng năm phút sau, Vương thúc nhận được tin nhắn trả lời.

【Thẩm Thời Dụ: Tôi biết rồi.】

【Thẩm Thời Dụ: 5 giờ nghĩa trang sẽ đóng cửa, ông nhớ gọi em ấy xuống trước đó 10 phút. Nếu không, có lẽ em ấy sẽ ở đó cho đến khi trời sáng.】

Chú Vương trả lời ngắn gọn lại một câu.

【Vương: Được.】

Thẩm Thời Dụ quả nhiên đoán không sai. Gần 5 giờ, Thẩm Tri Hạ vẫn chưa chịu rời đi

Mãi đến khi nghe chú Vương nhắc nhở, Thẩm Tri Hạ mới miễn cưỡng nói lời tạm biệt với thiếu niên.

Dù trước đó cô đã cẩn thận giữ gìn, nhưng qua một buổi trưa nắng gắt, bó hoa cát tường đã bắt đầu héo rũ.

Những cánh hoa vốn mềm mại, kiều diễm giờ dần khô khốc, mất đi vẻ tươi tắn ban đầu.

Thẩm Tri Hạ để bó hoa lại, chỉ mang chiếc nhẫn rời đi.

Chiều buông xuống, ánh hoàng hôn phủ sắc hồng lên cả nửa triền núi.

Trên đường trở về nhà, Thẩm Tri Hạ mới chợt nhìn thấy tin nhắn Giang Húc đã gửi cho mình từ trước đó.

【Giang Húc: Cô đang ở đâu? Để tôi tới đón cô.】

Tin nhắn được gửi từ một giờ trước. Thậm chí, Giang Húc còn gọi cho cô sáu cuộc điện thoại.

Thẩm Tri Hạ còn tưởng rằng Giang Húc mất kiên nhẫn nên đã mặc kệ. Lại không ngờ khi trở về nhà họ Giang, cô nhìn thấy Giang Húc đang định rời khỏi.

“A Húc, anh định đi đâu vậy?”

Chiếc xe dừng lại trước cổng nhà, Thẩm Tri Hạ tò mò hạ cửa sổ, vừa lúc chạm mặt với Giang Húc đang chuẩn bị đến hầm xe.

Khương Nghệ từ phòng khách nhìn thấy, liền vội vàng bước ra.

“Hạ Hạ, con đã đi đâu vậy? Giang Húc vừa rồi còn nói muốn đi ra ngoài tìm con.”

Thì ra là Giang Húc muốn ra ngoài tìm cô.

Thẩm Tri Hạ ngẩn người, ngay sau đó liền phát hiện Giang Húc đang nhìn mình.

“Em đi đâu?”

“Em đi tìm Kỷ Uyển tập diễn, di động không cẩn thận bị tắt âm, cho nên không nhìn thấy tin nhắn của anh.”

Những người khác thì rất dễ bị lộ, cho nên Thẩm Tri Hạ chỉ có thể tạm thời dùng Kỷ Uyển làm cái cớ.

Giang Húc quả nhiên không tiếp tục truy hỏi nữa.

Khương Nghệ nhanh chóng trở về phòng. Thẩm Tri Hạ theo sau, sóng vai cùng Giang Húc bước đi.

Cô liếc nhìn bóng dáng của Khương Nghệ phía trước, rốt cuộc vẫn không nhịn được, hạ thấp giọng hỏi Giang Húc. “A Húc, anh giận à?”

“…… Hửm?”

Chỉ là một câu đơn giản, nhưng Thẩm Tri Hạ nhanh chóng nhận ra.

Giang Húc rõ ràng không trả lời qua loa.

Giang Húc: "Sao cô lại nghĩ như vậy?"

"Vì anh đã gửi WeChat cho em..."

Giang Húc nhướng mày, chờ Thẩm Tri Hạ nói tiếp.

Thẩm Tri Hạ càng nói càng nhỏ, "Còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại cho em."

Khương Nghệ đã vào phòng ăn, chỉ còn lại Thẩm Tri Hạ và Giang Húc đứng ở lối vào.

Sự lo lắng lúc trước đã sớm biến mất, thay vào đó là khóe môi hơi nhếch lên của người đàn ông: "Thẩm Tri Hạ."

Giang Húc bỗng nhiên cúi đầu, sát lại gần Thẩm Tri Hạ, nhẹ nhàng cười, ánh mắt mang theo sự tò mò: "Ngày thường cô diễn kịch cũng giống như vậy sao?"

"Đều không phân biệt rõ trong phim và ngoài đời?"