Đèn được bật lên, ánh đèn trên đường dần dần sáng, tạo thành một đường vàng phản chiếu trên dòng sông.
Bên bờ sông, thỉnh thoảng có một chiếc tàu chở khách chậm rãi dừng lại ở bến tàu, trên boong tàu không có một ai, trông hệt như một ông già yên tĩnh ngồi ở đó.
Bên trong lại hoàn toàn trái ngược.
Đập vào mắt là một khung cảnh đầy xa hoa, trụy lạc. Âm nhạc xập xình chấn động đến màng nhĩ. Phía trước sân khấu một người phụ nữ đang tung váy theo điệu nhạc sôi động, đã chứng minh cho câu nói: “Cuộc sống về đêm của người trưởng thành bây giờ mới bắt đầu."
Mùi nước hoa xộc đến, Giang Húc nhíu chặt mày, theo bản năng muốn bỏ đi thì trông thấy một bóng người thong thả vẫy tay chào anh ngay cửa vào: “Giang Húc, xin lỗi cậu vì đã đến muộn. Tôi sẽ tự phạt mình ba ly!”
Trần Diệu cười hì hì, ôm bả vai Giang Húc rồi ngồi xuống.
Không có gì bất ngờ xảy ra, Giang Húc biểu cảm lạnh lùng, nhíu chặt mày: “Cút.”
Trần Diệu cũng không giận, vẫn như cũ cợt nhả, thế nhưng vẫn biết thức thời mà buông lỏng Giang Húc ra.
Trần Diệu và Giang Húc là bạn nối khố. Quan hệ tự nhiên cũng là rất tốt. Cho nên mặc dù tới trễ đã chọc giận anh, thế nhưng sau khi tự phạt ba ly, Trần Diệu lại ngồi xuống, dựa gần vào Giang Húc.
Chỉ tiếc không quá ba giây, khuôn mặt Trần Diệu nhanh chóng suy sụp đi trông thấy.
Điện thoại trong lòng bàn tay xoay tròn ba vòng, Trần Diệu cuối cùng cũng không nhịn được nữa, ấn xuống nút gọi.
Động tác của Trần Diệu không giấu được Giang Húc. Ánh mắt anh nhìn lướt qua Trần Diệu vài giây, liền thấy biểu cảm sống không còn gì luyến tiếc trên khuôn mặt cậu. Sau đó nghe thấy Trần Diệu ăn nói khép nép với người đầu dây bên kia: "Tổ tông, thật không lừa em, Giang Húc đang ở bên cạnh anh, chỉ là một bữa tiệc bình thường mà thôi……”
Sau khi nói một hồi, bạn gái của Trần Diệu cuối cùng cũng gật đầu, không lo lắng tối nay bạn trai ở đâu nữa.
Điện thoại vừa cúp, Trần Diệu kiệt sức, bất lực nằm trên lưng ghế. Đột nhiên cậu nhìn Giang Húc vẫn ngồi một bên bình tĩnh, ung dung, chợt cảm thấy cuộc đời giữa người với người thật sự là khác biệt lớn đến vậy.
Đều là được người trong nhà sắp đặt đối tượng. Thậm chí còn kém hơn cậu, giữa Giang Húc và Thẩm Tri Hạ còn chưa xác lập mối quan hệ, như thế nào lại khác biệt lớn đến vậy?
Khóe miệng cậu hiện lên một nụ cười bất lực và đáng thương, ngượng ngùng hỏi: “Dì Khương tìm đâu ra cho cậu một Thẩm Tri Hạ có tính tình tốt như vậy chứ?”
Giang Húc nghe vậy, chỉ giơ tay nhẹ nhấp một ngụm rượu vang đỏ, không nói lời nào.
Quả thật, so sánh giữa bạn gái Trần Diệu và Thẩm Tri Hạ, cô không có nửa điểm để chê.
Toàn bộ giới thượng lưu Nam Thành đều biết, đại tiểu thư Thẩm gia - Thẩm Tri Hạ yêu Giang Húc, yêu đến điên cuồng.
Thẩm Tri Hạ ôn nhu chăm sóc, ngoan ngoãn phục tùng. Chỉ cần là Giang Húc đưa ra yêu cầu, Thẩm Tri Hạ từ trước nay đều sẽ không từ chối.
Đôi khi Trần Diệu nhìn thấy cô chạy đi chạy lại, bận rộn trong ngày đông giá lạnh vì anh, liền nhịn không được mà mắng Giang Húc không phải người.
Thế nhưng Thẩm Tri Hạ nghe xong lại chỉ cười nhẹ, đôi mắt hơi rũ xuống, xen lẫn nét duyên dáng và lộng lẫy của người con gái Giang Nam, giọng điệu cô dịu dàng: “Chỉ cần A Húc vui vẻ là được. Tôi chỉ muốn A Húc vui vẻ.”
Trần Diệu lúc ấy còn tưởng rằng là lời nói đùa. Lại không nghĩ tới ba năm qua, Thẩm Tri Hạ đối xử với Giang Húc vẫn là như lúc ban đầu.
Đáng tiếc bản thân anh trong phúc lại không biết hưởng.
Giang Húc lạnh lùng cười, ngón tay nắm chặt ly rượu bắt đầu trở nên trắng bệch, anh cười nhạt: “…… Vậy thì sao?”
Anh lại không thích. Thẩm Tri Hạ với anh mà nói, bất quá chỉ là đối tượng dùng để đối phó với ba mẹ mà thôi.
Cũng may cô hiểu chuyện, không yêu cầu tiến thêm một bước.
Trừ bỏ mỗi ngày đều gửi cho anh một tin nhắn. Mặc dù biết không được đáp lại, Thẩm Tri Hạ vẫn không chê phiền mà mỗi ngày đều nhắn.
“Mẹ em hôm nay có hầm canh bồ câu, uống rất ngon, đợi lát nữa em sẽ kêu người mang qua cho anh.”
“Thời tiết chuyển lạnh, anh nhớ mặc thêm quần áo!”
“Dì nói đêm nay anh lại đi xã giao, uống ít rượu thôi nhé.”
Đối với những việc mà Thẩm Tri Hạ làm, Giang Húc từ trước đến nay đều sẽ không trả lời lại.
Nhiều nhất cũng chỉ lúc ăn cơm, ở trước mặt trưởng bối, lãnh đạm: “ừ” một tiếng.
Một chữ, nhưng cũng đủ để cho Thẩm Tri Hạ cao hứng cả ngày, lại lải nhải gửi thêm một đoạn tin nhắn dài tới. Có nhiều lúc Giang Húc đều sẽ coi như không nhìn thấy mà trực tiếp khóa màn hình lại.
Thẩm Tri Hạ mỗi một ngày đều có rất nhiều thứ để nói, nội dung cũng đều không giống nhau. Điều duy nhất không thay đổi chính là mỗi đêm vào lúc 0 giờ, Thẩm Tri Hạ sẽ luôn đúng giờ gửi tin nhắn “Chúc ngủ ngon” tới Giang Húc, chưa từng quên một ngày nào.
Đêm nay cũng như vậy.
Bên tai âm thanh vẫn ồn ào như cũ, hình như có một phú nhị đại nào đó đang chuẩn bị thừa dịp sinh nhật mà cầu hôn bạn gái.
Lúc trước trên boong tàu còn không có lấy một bóng người, lúc này đây lại chen chúc đến đông nghẹt.
Không biết là ai hét lên một tiếng, trong nháy mắt, cả đám người la hét đếm ngược, âm thanh lấn át cả tiếng thủy triều sóng vỗ.
“Năm, bốn, ba, hai, một!”
“── Sinh nhật vui vẻ!”
Khi âm thanh cuối cùng vừa dứt, pháo hoa cũng vang lên, tô thêm chút màu sắc cho màn đêm u ám.
Trong lúc hỗn loạn, ánh mắt Giang Húc bị chiếc điện thoại di động trên bàn thu hút.
Ngay khi pháo hoa bắn trên không trung, điện thoại trong chớp mắt cũng sáng lên.
【Thẩm Tri Hạ: Ngủ ngon.】
Quả thật rất đúng giờ. Giang Húc cười khẽ hai tiếng, giơ tay cầm ly rượu vang lên, uống một hơi cạn sạch.
Điện thoại di động vẫn nằm một mình trên bàn, hoàn toàn không nhận được sự chú ý từ chủ nhân của nó.
Thế nhưng chỉ trong vòng năm phút ngắn ngủi ấy, Giang Húc đột nhiên nghe thấy tiếng hét của Trần Diệu từ phía bên kia. Anh quay lại, liếc nhìn Trần Diệu, rồi đi một mạch thẳng về phía người đang chạy tới.
Mắt thấy trên tay Trần Diệu đang cầm ly rượu vang đỏ chạy về phía anh, Giang Húc theo bản năng liền tránh qua bên cạnh.
Trần Diệu dừng lại cách anh một khoảng, tuy nhiên lời nói vẫn chưa dừng lại: “Thẩm Thẩm…Thẩm Tri Hạ!”
Lời còn chưa dứt, Trần Diệu vung tay lên, lập tức đặt điện thoại trước mặt Giang Húc, một lúc sau mới hít một hơi: “Thẩm Tri Hạ đã xảy ra chuyện. Phim trường, phim trường xảy ra sự cố!!”