Thương Nữ Trọng Sinh

Chương 48: Chẳng phải khiến người ta chán ghét sao?

Chương 48: Chẳng phải khiến người ta chán ghét sao?

Ngoài bát canh gà ấy, Tống đại nương biết có khách đến, sợ làm tiểu thư mất mặt, còn cố ý làm thêm vài món mặn khác.

Giữa trời đông giá rét, món chân giò hầm nóng hổi, mặn mà thơm phức, mềm mại béo ngậy, tan ngay trong miệng. Ngày thường ăn e rằng sẽ thấy ngấy, nhưng trong tiết trời này được ăn một miếng, quả thật ấm lòng ấm dạ.

Thơm ngon lại ấm áp, thật tuyệt vời.

Cuối cùng dâng lên một bát nhỏ hoành thánh, mười mấy viên hoành thánh tròn trịa nổi trên mặt nước dùng, rắc một lớp hành lá xanh non, lại rưới thêm vài giọt dầu mè.

Cắn một miếng, nhân thịt heo măng tươi, không gì tươi ngon bằng, cảm giác như lưỡi cũng tan ra.

Bùi Tú không phải không giữ ý tứ, mà là thật sự quá ngon, nhất là ở chốn hoang vu này, có bát canh nóng đã là may mắn, lại còn được ăn cơm như vậy, suýt nữa khiến chàng ăn đến no căng.

Buổi tối, Phó Nguyên Lệnh nghỉ ngơi trong xe. Xe ngựa của nàng cũng được đặt làm riêng, nhà họ Phó quanh năm buôn bán bên ngoài, từ ngoại tổ phụ đến mẫu thân nàng đều có một chiếc xe ngựa đặt làm riêng. Ngày thường là xe, đêm xuống là giường, vô cùng thoải mái.

Nguyên Trí đặt tấm ván bí mật trong xe xuống, trải đệm gấm dày lên trên, nhét thêm túi chườm nóng đã đổ nước sôi vào, đợi tiểu thư nằm xuống, bên trong ấm áp mới dễ chịu.

Nguyên Lễ ở bên cạnh đốt hương an thần, lại kiểm tra màn xe một lượt, nhỏ giọng nói với Nguyên Trí: "Đêm nay ngươi canh gác."

Nguyên Trí gật đầu: “Được, sáng mai Nguyên Tín đến thay ca cho ta là được, ngươi phải theo tiểu thư cả ngày, tối đừng trực đêm nữa."

Nguyên Lễ đáp một tiếng, kiểm tra không có vấn đề gì liền nói: "Ta đi gọi tiểu thư."

Nói rồi xuống xe ngựa, Nguyên Tín đang cùng tiểu thư nói chuyện với chủ tớ Tề Cửu, nàng bước chậm lại, không hiểu sao, luôn cảm thấy đôi chủ tớ này kỳ lạ, ánh mắt nhìn người ta luôn khiến người ta kinh hãi.

Bên này, Tiêu Cửu Kỳ đang nói với Phó Nguyên Lệnh về chuyện phủ Lộ Dương:

“Chuyện tuyết tai triều đình tự nhiên sẽ cứu tế, ngươi nghĩ nhiều chuyện vớ vẩn làm gì, con gái con đứa bớt lo lắng chút đi."

Phó Nguyên Lệnh cũng không để ý lời trêu chọc của Tiêu Cửu Kỳ, hắn không phải nàng, sao biết được nỗi khổ của nàng, chỉ nói:

"Lưu tri phủ là vị quan tốt, gặp phải tai họa như vậy, thương nhân phủ Lộ Dương luôn được ông ấy che chở, tự nhiên sẽ xuất tiền xuất lực."

"Quan thương cấu kết?" Tiêu Cửu Kỳ liếc mắt, nhướng mày cười khẩy một tiếng đầy ẩn ý.

"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy?" Nguyên Tín không vui: “Cái gì mà quan thương cấu kết, đây là làm quan thanh liêm, được bách tính kính mến, không hiểu thì đừng nói bậy."

Bùi Tú cúi đầu giả vờ không nghe thấy, đứng sau lưng chủ tử làm cột trụ.

Tiêu Cửu Kỳ nghe vậy cũng không tức giận, nhìn thẳng Phó Nguyên Lệnh:

“Không nói chuyện này, ta chỉ hỏi ngươi có quan hệ gì với phủ Bình Ninh bá, ta nghe nói bức họa đó là do phủ Bình Ninh bá đưa đến phủ Tam hoàng tử."

Phó Nguyên Lệnh hơi cúi đầu, hàng mi dài che đi lớp băng giá dưới đáy mắt:

“Tề Cửu công tử, chuyện này hình như không liên quan đến ngươi, trời đã tối, nghỉ sớm đi."

Người này không chỉ mặt dày ăn chực một bữa cơm, còn muốn ở nhờ lều của nhà nàng, giờ lại muốn dò hỏi bí mật của nàng, thật là rảnh rỗi.

Phó Nguyên Lệnh nói xong liền đứng dậy, đúng lúc Nguyên Lễ đến mời nàng, liền dìu tay nàng đi xa.

Nguyên Tín chậm một bước, quay đầu trừng mắt nhìn đôi chủ tớ kia một cái, rồi mới bước theo.

Đợi mọi người đi rồi, Bùi Tú mới nói: "Chủ tử, ngài hà tất phải vậy."

Bùi Tú thật sự không hiểu, chủ tử nhà hắn rõ ràng đã điều tra rõ mọi chuyện, tại sao không nói thẳng, cứ vòng vo tam quốc làm gì.

Nhìn xem, chẳng phải khiến người ta chán ghét sao?