Chương 9
Chàng phần nào mong chờ đến Giáng Sinh hơn, bá tước Falloden nhận ra điều này với một chút ngạc nhiên. Chàng chưa bao giờ thưởng thức mùa lễ hội một cách đặc biệt cả. Ngay cả khi chàng là một cậu bé, khi ba mẹ chàng còn sống, cũng không có gì nhiều khi đón Giáng Sinh. Chàng đã không có anh chị em nào khác, và ba mẹ thì chỉ thích ở nhà hơn là phải đi ra ngoài dự tiệc hoặc mời khách đến nhà. Và khi mà nhà có khách, họ thường tổ chức dành riêng cho người lớn và chàng đã bị quản thúc trong phòng trẻ em mà thôi. Với ông bà của chàng thì mọi việc cũng giống như thế.Trong những năm gần đây chàng đã đến những bữa tiệc mà mình được mời, thỉnh thoảng có những buổi tiệc được tổ chức ở vùng quê nơi nhà bạn bè của chàng, hay chỉ đơn thuần là những buổi ăn tối và khiêu vũ ở thành phố. Nhưng chàng luôn thấy mừng khi nó trôi qua. Có một vài lý do mà chàng luôn thấy cô độc khi Giáng sinh đến, như thể là chàng đã phải thương lượng quá nhiều việc vượt quá kinh nghiệm của mình vậy.
Nhưng năm nay thì chàng lại mong chờ đến Giáng Sinh, chàng sẽ ở Grenfell Park, và chàng có thể nhìn bao quát xung quanh đó và nhận ra rằng tất cả đều là của mình, trừ đi những điều kiện được kèm theo, và rằng chàng có thể thực hiện được những việc cần phải làm cho ngôi nhà, hay trang viên, hay những nông trang của mình, và cuối cùng là chàng đã biến ước mơ của mình thành sự thật. Chàng đã có rất nhiều kỳ nghỉ ở Grenfell vào thời thơ ấu của mình với ông bà, và đã đến sống với họ sau khi cha mẹ chàng lần lượt qua đời trong năm đó khi chàng vừa được mười bốn tuổi. Chàng rất yêu Grenfell.
Và chàng cũng rất áy náy về việc đã mời những người khách khi chàng đã quá chén ở câu lạc bộ vào tuần trước lễ cưới của mình. Bertie sẽ đến, và các bạn khác của chàng cũng vậy, Lord Charles Wright; Jason, Viscount Sotherby và Honorable Timothy Badcombe. Chàng chưa bao giờ có khách vào dịp Giáng Sinh. Có thể sự có mặt của các vị khách này sẽ làm cho mùa lễ hội năm nay thú vị hơn.
Và chàng cũng có đủ sự xa lạ - thật sự xa lạ – là chàng không thích khung cảnh mà mình sẽ ở vùng thôn quê với vợ mình. Có một sự hòa hoãn thận trọng giữa họ kể từ khi cha cô ta mất đi. Họ không có cãi nhau hoặc có những câu nói báng bổ hoặc châm chọc lẫn nhau nữa, ngoại trừ rất ít những khi lỡ buông ra những câu bực mình thì đã ngay lập tức có lời xin lỗi theo sau đó.
Không có sự yêu mến nào giữa họ cả, không tình bạn, không có sự thân mật nào cả. Và đến giờ thì sự thù nghịch đã biến mất hoặc ít nhất là đã bị đẩy lùi về phía sau. Chàng đã hy vọng là họ có thể sống với nhau một cách lịch sự để có thể duy trì cuộc sống hôn nhân của họ trong năm đầu tiên này. Và có thể kéo dài hơn nữa. Vì chàng đã nhận thấy những xáo trộn xảy ra trong suốt tháng đầu tiên của cuộc hôn nhân này, và chàng không thể lờ đi tình trạng mới này của mình. Chàng không thể kéo dài cảm giác của một người đàn ông chưa vợ được. Và đó không chỉ là sự có mặt của nàng trong nhà chàng. Đó là sự hiện diện của nàng trong lương tâm của chàng nữa.
Sau khi hoàn tất đám tang cho cha nàng, chàng đã đến câu lạc bộ White mỗi tối. Nhưng thay vì để giải trí như mọi khi chàng hay đến đây, thì chàng lại thấy mình suy nghĩ về sự không công bằng của cuộc sống. Vợ chàng, là một phụ nữ, không có sự chọn lựa nào là ở nhà một mình bởi vì chàng đã không đưa nàng đến bất cứ chỗ nào cả. Chàng nghĩ, những buổi tối của nàng thật buồn bã khó tả.
Chàng đã hai lần đến chỗ Alice và ngủ lại đó cả hai đêm. Vào lần thứ hai chàng đã mua cho cô ta một món quà, một vòng tay có đính hồng ngọc mà chàng biết là cô ta rất thích. Chàng chưa bao giờ có khả năng mua cho cô ta món quà đắt tiền đến thế. Nhưng có một sự bối rối đè nặng lên trái tim chàng khi cô ta reo lên mừng rỡ khi thấy chiếc vòng và ôm chặt lấy chàng. Đó là món quà mà chàng đã mua bằng tiền mà chàng có được từ cuộc hôn nhân của mình. Và vợ chàng đang ngồi nhà một mình.
- Đây là món quà chia tay – bất ngờ chàng nói với Alice. Chàng đã tưởng mình sẽ bị mất tinh thần khi bốc đồng nói chia tay như thế, nhưng chàng đã không cảm thấy gì cả. Chỉ là cảm giác khuây khỏa trong lòng.
Chàng đã không mua món quà nào cho vợ mình cả. Eleanor. Không biết làm sao mà chàng vẫn thấy khó khăn khi nghĩ đến nàng với cái tên này. Chàng không thể quen với việc gọi nàng bằng tên được.
Họ đã dự định cùng về thôn quê để đón Giáng sinh. Họ sẽ cùng nhau ở lại đó. Có lẽ, chàng nghĩ, chàng nên cố gắng thật sự để tìm hiểu về nàng, để có thể tìm thấy điều gì khác ngoài sự lạnh lùng và tính hay châm biếm của nàng đằng sau sự bình tĩnh, hay vẻ mặt nghiêm nghị mà nàng luôn thể hiện trước chàng. Có thể chàng cũng nên bắt đầu sống với nàng như sống với một người vợ của mình thật sự, mặc dù rất là khó trở lại giường ngủ của nàng vì chàng đã không vào phòng nàng nữa kể từ đêm tân hôn của họ.
Nếu như chàng đã hứa với cha nàng một cách thuyết phục là sẽ chung sống với nàng trong một năm cho dù có chuyện gì đi nữa, thì chàng nghĩ, mình vẫn có thể sử dụng tốt quãng thời gian này để có được người thừa kế với nàng. Nếu chàng có thể làm cho nàng có con trong năm này, và nếu đứa bé là một bé trai, thì sẽ không có gì là cần thiết hơn việc họ sẽ phải sống cùng nhau cho dù sau cùng có thể chàng và nàng không có điểm chung nào trong cuộc hôn nhân này.
Dù sao đi nữa chàng cũng sẽ cố thử việc này. Và thời gian nào tốt hơn để có thể xen vào một chút ấm áp trong mối quan hệ giữa họ ngoài dịp giáng sinh này? Chàng chỉ hy vọng rằng nàng đã mời một người bạn hay hai gì đó. Ngược lại thì cũng hơi khó khi có đến năm quý ông và chỉ một quý bà.
- Chúng ta sẽ đi Grenfell vào tuần tới. – chàng nói với nàng một tối, như năm buổi tối vừa qua, khi họ đang ngồi trong phòng đọc sách sau bữa ăn tối như thường lệ. Chàng đã thậm chí cảm thấy thích thú với những buổi tối như thế này, ngoại trừ chàng chưa thể nghĩ ra chủ đề gì để có thể nói chuyện với nàng một cách thân mật hơn. Họ chưa bao giờ trò chuyện, chỉ trao đổi với nhau một cách thận trọng với các chủ đề bâng quơ nào đó – Tôi cần cho quản gia biết sẽ có bao nhiêu khách được mời đến vào lúc Giáng Sinh
Nàng rời mắt khỏi cuốn sách của mình. Và hất cằm lên thành một điệu bộ mà chàng đã nhận ra từ rất sớm là nó báo trước sẽ có những sự châm chọc hay phản kháng nào đó xảy ra.
- Tôi hy vọng nàng đã mời một hay hai người bạn nào đó – chàng nói.
- Một hay hai à – nàng trả lời – ngài đã không đặt giới hạn về số lượng khách mà tôi sẽ mời, thưa ngài.
- Nàng đã mời nhiều hơn à? Tốt. – chàng đáp
- Ngài không ngại rằng bạn ngài sẽ không thích cùng ở đây với những người từ tầng lớp của tôi chứ? - nàng hỏi lại
Nàng nhìn và lắng nghe như thể nàng sắp tranh cãi với chàng vậy, chàng nghĩ. Giống như một con nhím xù lông vậy.
- Nếu như họ làm thế - chàng vừa nhìn vào nàng vừa trả lời nàng - thì họ sẽ phải nói chuyện với tôi. Nàng là vợ tôi mà.
- Và bất cứ sự xem thường nào đối với tôi cũng sẽ là đối với ngài, tôi thật vinh dự.
- Điều đó là không được mời ở đây, phu nhân.
- Vâng. – nàng nhìn trở xuống cuốn sách của mình lại.
- Nàng đã mời ai? Và bao nhiêu người? – chàng hỏi
- Gia đình tôi. – nàng nói một cách rõ ràng trước sự bất ngờ của anh ta, với gò má hồng hơn – Chúng tôi thường trải qua những kỳ nghỉ cùng nhau nếu có thể. Và đây là một dịp lễ đặc biệt. Là Giáng sinh đầu tiên không có ba tôi. Và tôi đã hứa với Papa là tôi sẽ có một kỳ giáng sinh tuyệt vời như ý ông muốn. Nhưng, không nghi ngờ gì là ngài nghĩ là tôi không nên tổ chức dịp họp mặt Giáng sinh này rồi vì cha tôi vừa mất chưa được hai tháng.
Với một chút giận dữ được bắt đầu, chàng tự hỏi là nàng còn bao nhiêu lời hứa với cha nàng mà nàng bịa đặt ra để nói với chàng trong những tuần hoặc tháng sắp tới nữa. Rõ ràng cô ta là một phụ nữ quá ham thích cuộc sống đình đám hội hè, và là người không để cho cái chết của cha mình làm cản trở ý thích của mình. Chàng nói:
- Chúng ta có thể tổ chức một kỳ lễ lặng lẽ.
- Điều đó thì không thể với gia đình tôi. – nàng trả lời – Họ là những người rất ồn ào, rất huyên náo, bình dân và rất thích đông vui. Ngài có thể tưởng tượng như thế.
- Chính xác là chúng ta đang nói đến bao nhiêu người đây? - chàng hỏi, với vẻ giận dữ.
Nàng im lặng một lúc, mắt nhìn xuống. Nhưng chàng liếc nhanh về phía nàng để nhận thấy rằng nàng đang đếm lại số người thân mà mình đã mời trên các ngón tay.
- Hai mươi. – nàng đáp, nhìn trả lại chàng một cách lạnh lùng, kể cả hai đứa trẻ của anh họ Tom. Như thế có quá nhiều không, thưa ngài? Tôi có nên chắc chắn rằng khi ngài nói rằng tôi có thể mời bao nhiêu người nghĩa là ngài không muốn tôi mời quá bốn người?
- Hai mươi! – Chàng lập lại – Trời!
- Đó là một viễn cảnh xấu ư, phải không? – nàng hỏi lại – Hãy nghĩ đến Grenfell Park, trang viên của bá tước Falloden, sẽ đầy những thương gia và nhà buôn và nông dân ư? Giống như là đã để cho những kẻ đáng khinh vào đầy trong gian chính của nhà thờ vậy. Nhưng ngài nên nhớ, thưa ngài, rằng Grenfell Park đã được chuộc và đang được duy trì nhờ tiền của nhà buôn đấy.
Chàng vẫn ngồi yên trong ghế mình. Chàng nghĩ, nếu như mình đứng lên, thì cô ta sẽ nhận thấy sự giận dữ và những lời nói điên cuồng của mình.
- Tôi không bao giờ quên tình cảnh của mình, thưa cô, – chàng trả lời – nên cũng không cần phải sống với một người vợ đanh đá luôn nhắc mình nhớ tình cảnh đó đâu.
- Tốt, – nàng đáp trả - ngài luôn có thể tránh khỏi tôi, thưa ngài. Ngài có thể luôn giữ mình xa khỏi những lời đanh đá của tôi, thưa ngài. Tôi chắc rằng cô ta rất tế nhị. Điều đó thật an ủi cho ngài.
- Ai tế nhị? – chàng hỏi với cặp mắt nheo lại.
- Tình nhân của ngài, thưa ngài, – nàng trả lời – là người phụ nữ làm cho ngài thỏa mãn.
- A, và ai là người quá tốt để cho nàng biết rằng cô ta là người tao nhã nhỉ? – chàng hỏi lại.
- Là mẹ của cô gái mà ngài yêu – hay yêu ngài, mà có lẽ do ngài quá nghèo khó mà không cưới được.
- Bà Lovestone – chàng nói – Vâng, tôi đã yêu Dorothea và dự định cưới cô ấy nếu như hoàn cảnh khác đi. Cô ấy là một cô gái duyên dáng, xinh đẹp và dịu dàng. – chàng cảm thấy đau nhói lòng vì khao khát có một người vợ dịu dàng và tao nhã đến thế nào.
- Và tất cả những điều đó tôi không thể có. – nàng nói.
- Đó là những lời nói của cô – chàng nói một cách lạnh lùng
- Và chẳng nghi ngờ gì là ngài sẽ từ bỏ tình nhân vì cô ta và sẽ sống hạnh phúc ngay cả sau này. – nàng nói tiếp – Thật rủi ro làm sao là ngài đã ăn tiêu hoang phí và đã ngập sâu vào cờ bạc mà vận đỏ đã không đến cho ngài. Và thật là may mắn cho tôi. Tôi có thể không bao giờ có được người chồng quý tộc nếu như ngài hiểu được mình nên sống trong số tiền của mình mà thôi.
- Cái điều may mắn mà cô đang nói đến - chàng đáp trả và đứng lên – đó là tước vị của tôi và các quyền lợi của nó sẽ đến với cô trong suốt quãng thời gian sau này của cô. Nhưng cô sẽ không bao giờ có được một vị trí nào trong tim tôi hoặc có được chút nào sự yêu mến hay tôn trọng của tôi cả. Hoặc ngay cả chỉ là một người bạn – Chàng cúi xuống nhìn sâu vào nàng – Hãy thưởng thức sự chiến thắng của cô. Tôi hy vọng – tôi thật sự hy vọng – điều đó sẽ chỉ cho cô thấy chỉ là một sự trống rỗng mà thôi.
- Và tôi cũng hy vọng – nàng nói với giọng nghiến chặt giữa hai hàm răng mình trong khi chàng đi nhanh về phía cửa – rằng tiền của cha tôi mang đến cho ngài không chỉ một chút hạnh phúc, thưa ngài. Tôi thật sự tin thế.
Có tiếng đồ rơi vỡ mạnh khi chàng sập cánh cửa ra vào thư viện phía sau mình. Chàng chắc rằng nàng nổi cơn tam bành nên đã ném vỡ một bức tượng nhỏ bằng sứ trên bàn kế bên nàng lúc đó.
- Áo choàng và nón cho ta. – chàng sẵng giọng với người hầu của mình.
- Thưa ngài, ngài có cần xe ngựa không ạ? - Người hầu cúi đầu hỏi.
- Ta đi bộ. - chàng trả lời, kìm nén sự quát tháo vào người hầu, người không hề xúc phạm gì mình, và chàng bước nhanh qua cửa một phút sau đó, áo choàng dài của chàng vẫn chưa cài nút bất chấp cái giá lạnh và l*иg lộng gió của đêm tối. Nhưng chàng nhận ra rằng mình không thể đến Bertie để trút hết những sự chua cay và sự thất vọng của mình được. Cô ta là vợ chàng và đây là cuộc hôn nhân của chàng. Một việc riêng tư hoàn toàn. Không thể bàn luận việc này với bạn bè. Chàng nghĩ đến Dorothea khi chàng cài các nút áo choàng lại và kéo vội đôi găng tay lên. Chàng không nhớ mình đã từng có lúc nào cô độc đến thế này hay chưa nữa.
***