Sau khi Lưu Tê Tuyết bái nhập đỉnh Thanh Lương, hắn được nuôi dưỡng như một viên ngọc quý, làn da nhờn bóng không hề trầy xước, làm sao có thể bị đánh như thế này?
Chu Yến quay người, ôn nhu nói với Lý Hưởng đang choáng váng không thể phục hồi tinh thần: “Đứng hai ngày không phải là trừng phạt.”
Y cầm cành hoa đào nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào lưng Lưu Tê Tuyết: “Cái này gọi là phạt nhỏ.”
Chu Yến nghiêng người, nắm lấy cổ tay của Lưu Tê Tuyết, hơi vặn vẹo hai cái, cánh tay cong lại một tư thế cực kỳ quái dị.
Lưu Tê Tuyết mở miệng, âm thầm rêи ɾỉ.
"Đây mới là cảnh cáo lớn." Chu Yến đứng lên, giọng ấm áp nói.
Hạ mắt nhìn về phía Lưu Tê Tuyết, Chu Yến cười nói: “Lúc đẩy Thẩm Vọng xuống, ngươi nói cái gì? Ngươi nói không cần rút đao gϊếŧ hắn đúng không? Thật là trùng hợp, muốn đánh ngươi, ta chỉ cần bẻ một cành hoa đào là xong, không cần lấy ra Chước Nhật Kiếm."
Ném cành hoa đào trong tay đến trước mặt Lưu Tê Tuyết, cành hoa đào đã mất đi linh lực trong nháy mắt trở lại mềm mại, những bông hoa màu hồng nhạt không chịu nổi tác động của linh lực, lần lượt rơi khỏi cành, những cánh hoa dính máu rơi xuống đất trước mặt Lưu Tê Tuyết.
"Không phải ngươi nói thích sao?" Chu Yến nói: "Ta tặng cho ngươi.”
Lưu Tê Tuyết ôm mặt đầy nước mắt nhìn y, trong lòng có ác ý cùng hận ý.
Chu Yến dạy hắn xong, vẻ lạnh lùng trên lông mày biến mất, đang chuẩn bị xuống núi.
Khi đi ngang qua Lý Hưởng giống như hóa thạch, Chu Yến dường như nghĩ đến điều gì đó, dừng lại, quay lại đối mặt trực tiếp với hắn.
Y nhìn Lý Hưởng nói: "Ta dạo này rất ít ra khỏi đỉnh Vô Cực, đợi sư tôn của ngươi trở về, nếu như cảm thấy đau lòng cho tiểu đồ đệ, có thể tới đỉnh Vô Cực tìm ta."
Lý Hưởng cuối cùng cũng tỉnh táo lại, mím môi, giọng khàn khàn: “Thẩm Vọng đó chỉ là một phàm nhân, cho dù ngươi là thủ tịch của Đồng Quang Tông, cũng không cần phải lo lắng những chuyện như vậy. "
Hắn cuối cùng cũng ngừng ấp úng, Chu Yến nghe có vẻ thoải mái hơn, vì vậy y dùng giọng điệu nhẹ nhàng giải thích với Lý Hưởng:
"Cũng không phải như vậy. Thẩm Vọng tham dự lễ chiêu mộ đệ tử là do ta đã ghi tên hắn vào danh sách. Nếu không có chuyện gì bất ngờ, hắn sẽ tiến vào đỉnh Trường Thanh."
Chu Yến nhíu mày: “Cho nên lần này ta tới đây là để báo thù cho sư đệ vừa mới gia nhập sư môn, tiểu sư đệ nhà ngươi được sư tôn chiều đến vô pháp vô thiên, tiểu sư đệ nhà ta tất nhiên cũng có sư huynh thay hắn báo thù rửa hận.”
Chu Yến ở đỉnh Vô Cực đợi mấy ngày, cũng không đợi được Triệu Vọng tới.
Ngày y đến đỉnh Thanh Lương, Triệu Vọng vì bận công việc nên không có mặt.
Hắn không tới cũng không sao, sau khi trở về liền phái đệ tử tới đỉnh Vô Cực, tặng rất nhiều đan dược, hắn nhờ đệ tử nói cho Chu Yến, Lưu Tê Tuyết có lỗi với Thẩm Vọng, mong hắn sẽ sớm bình phục.
Chu Yến đương nhiên không tin Triệu Vọng lại tốt bụng như vậy, nhưng y vẫn nhận lấy đan dược. Chỉ có như vậy, toàn bộ bốn mươi chín đỉnh của Đồng Quang Tông mới biết Thẩm Vọng không dễ chọc.
Thẩm Vọng mới có thể tập trung vào việc yêu đương.
Trong chớp mắt, đã là đầu mùa hè tháng năm, buổi lễ thu nạp đệ tử sắp kết thúc. Năm trăm năm mươi đệ tử được chọn từ gần mười nghìn người để tiến vào đỉnh Tứ Thập Cửu của Đồng Quang Tông. Môn phái chọn một ngày nắng đẹp, năm trăm năm mươi đệ tử còn lại, xuất phát từ đỉnh Vô Danh, đến các đỉnh mình muốn bái nhập, từ đó bắt đầu tu đạo.
Chu Yến đứng ở phía sau Tạ Trường Thanh, lại nhìn thấy Thẩm Vọng ở dưới tán cây hoa trên đỉnh Trường Thanh.
Trong mấy tháng qua, hắn đã cao lên rất nhiều. Mặc bộ quần áo ngắn màu đen, đôi lông mày sắc sảo, có thể gọi là một thiếu niên tuấn tú.
Trong nguyên tác, Thẩm Vọng và Tạ Trường Thanh có thể nói là thâm tình, Chu Yến muốn cầm hạt dưa trên tay để chứng kiến sự khởi đầu của tình yêu của họ, kết quả y nhìn tới nhìn lui, càng ngày càng thấy hai người họ quá bình thường!
Ủa chỉ bình thường bái sư vậy thôi sao, cũng quá là bình thường đi!
Thẩm Vọng quỳ trên mặt đất, bái lạy Tạ Trường Thanh một cách đàng hoàng, gọi sư tôn một cách đàng hoàng.
Tạ Trường Thanh ngồi đó, cười hiền nói: “Ngươi bị thương, nếu như ta nói ra, hẳn là có thể trực tiếp tiến vào đỉnh Trường Thanh, nhưng sau khi vết thương bình phục, ngươi lại tiếp tục cuộc thi tiếp theo, ta rất hài lòng.”
Thẩm Vọng nhíu mày lễ phép cảm ơn.
Tạ Trường Thanh chỉ vào Chu Yến: "Ngươi làm quen một chút đi. Đây là đại sư huynh Chu Yến của ngươi."
“Đây là Liễu Tam Miên,” Tạ Trường Thanh chỉ vào thanh niên im lặng bên cạnh, “Hắn đến đỉnh Trường Thanh khi đại sư huynh ngươi đang bế quan, coi như tiểu sư huynh của ngươi.”
Thẩm Vọng đảo mắt, chào Liễu Tam Miên trước, sau đó ánh mắt rơi vào Chu Yến, hắn cẩn thận nhìn Chu Yến từ đầu đến chân, nhìn đến toàn thân y nổi da gà, gương mặt vẫn luôn bình tĩnh của hắn mỉm cười, nói từng chữ: "Chào đại sư huynh.”
Chu Yến suýt nghe thành “gϊếŧ chết ngươi.”
Trong lòng y sợ hãi, nhưng bề ngoài chỉ phát ra một tiếng ậm ừ yếu ớt.
Tạ Trường Thanh xoa xoa lông mày, trong giọng nói có chút mệt mỏi: “Chúng ta ở đỉnh Trường Thanh không có quy tắc gì, chỉ là không làm gì thương thiên hại lý là được. Vi sư mệt rồi, nghỉ ngơi trước, ngươi và sư huynh làm quen với nhau đi, hiện tại đại sư huynh của ngươi là người điều tra vụ án thảm sát Thẩm phủ, ngươi nên phối hợp với y, điều tra rõ ràng càng sớm càng tốt.”
Nói xong liền đứng dậy, Liễu Tam Miên ôm áo choàng đi theo ông, hiển nhiên không có ý định làm quen với Thẩm Vọng.
Một lúc sau, trên con đường yên tĩnh của đỉnh Trường Thanh chỉ còn lại hai người.
Một cơn gió thổi, đổ hàng ngàn bông hoa.
Chu Yến trầm mặc hồi lâu, nói với Thẩm Vọng: “Như ngươi thấy đấy, sư tôn sức khỏe không tốt, dễ mệt mỏi.”
Thẩm Vọng gật đầu: “Vậy ta không quấy rầy ông.”
Chu Yến: "...”
Ta là muốn ngươi chú ý đến ngài nhiều hơn được không?
"Sư tôn đã vì ngươi làm nhiều như vậy, ngươi nên quan tâm ngài đi." Chu Yến ho nhẹ một tiếng, cảm thấy nên cho hắn một ít lời khuyên.
Nhưng y không ngờ Thẩm Vọng đột nhiên tiến lên hai bước.