Sư Huynh Cũng Là Một Loại Nghề Nghiệp Nguy Hiểm Cao

Chương 5

Hắn thật sự không nhìn ra, làm ra vẻ thủ tịch một phái, khi bị hắn dọa sợ, lại cắn răng mím môi, không dám nhìn hắn.

Giống như một con thỏ.

Thực sự khơi dậy sự tò mò trong lòng hắn, trong xương cốt của hắn có sự hoang dã không thể kìm nén được, khi gặp được thứ mà mình quan tâm, hắn dù vượt núi đao biển lửa cũng quyết phải đi.

Hắn muốn xem xem, tiểu tiên trưởng đột nhiên xuất hiện này đang muốn làm gì.

Chu Yến cầm ô đứng ngoài sân một lúc lâu mới nhìn thấy Thẩm Vọng đi ra khỏi sân.

Trời đang mưa rất to, hắn cũng không cầm ô. Có điều, chỉ đi được một đoạn ngắn, quần áo của hắn đã ướt sũng, bám chặt vào cơ bắp săn chắc, nhưng hắn cũng không có chút xấu hổ nào cả, mà là sự kiêu ngạo ngông cuồng.

Sau khi Chu Yến nhìn thấy, yên lặng giơ lên chiếc ô trong tay.

Lúc Thẩm Vọng đến gần, y làm một pháp quyết, ánh sáng bạc bay qua, thanh Chước Nhật Kiếm trên cổ tay phải dừng lại vững chắc dưới chân y.

Chu Yến đứng trên kiếm, quay đầu nhìn lại, liền thấy Thẩm Vọng đang lạnh nhạt nhìn mình.

Y chớp mắt, nhận ra Thẩm Vọng vẫn chưa dẫn linh khí nhập thể, chỉ là một phàm nhân.

Chu Yến nhích bước, ra hiệu cho hắn đứng lên.

Về phần ngự kiếm, nếu chỉ một người đứng trên một thanh kiếm thì trông rất ngầu và trang nhã, nhưng nếu hai người đứng trên cùng một thanh kiếm thì trông rất chật chội.

Chu Yến cất chiếc ô tre xanh, làm pháp quyết tránh mưa, nhưng y vẫn có thể cảm nhận rõ ràng sự hiện diện mạnh mẽ của Thẩm Vọng phía sau, trên người hắn dường như có một cái lò sưởi, hơi nóng từ cơ thể hắn tỏa ra từng đợt.

Hơn nữa, Chu Yến vừa mới đến, lần đầu tiên ngự kiếm, cho nên Chước Nhật Kiếm mặc dù ở trên không không có bất kỳ trở ngại nào, nhưng vẫn bay ra mười tám khúc đường núi.

Chu Yến sắc mặt nghiêm túc đứng ở phía trước, vành tai đỏ bừng.

Thật là xấu hổ.

Vẻ lạnh lùng y vừa khoác lên đã biến mất.

Có thủ tịch Đồng Quang Tông nào lại ngự kiếm như chơi xe điện đυ.ng như y đâu?

Thẩm Vọng đứng ở phía sau không thấy được vẻ mặt của thiếu niên. Hắn hơi ngước mắt lên, chỉ có thể nhìn thấy chóp tai đỏ bừng của y, cùng những đầu ngón tay siết chặt, nắm chặt lấy quần áo.

Thẩm Vọng trong lòng cười lạnh. Bàn tay chuyển động.

Chu Yến đang tập trung điều khiển bội kiếm, bỗng nhiên có một đôi tay xuất hiện ở eo, ôm chặt lấy y, như muốn bẻ gãy.

Chước Nhật Kiếm dừng lại, sau đó từ trên không đáp thẳng xuống, cuối cùng dừng lại ngay phía trên mái hiên, chỉ cách mái hiên vài tấc.

Chu Yến vội vàng ổn định Chước Nhật Kiếm, quay đầu lạnh lùng nói: "Ngươi không cần mạng nữa à?!"

“Đây là lần đầu tiên ta ngự kiếm, không quen.” Thẩm Vọng không có chút cảm giác được sống sót nào, hắn cười tà ác, “Đồng Quang Tông dạy ngự kiếm như vậy sao? Không vững chút nào.”

Chu Yến tức giận đến suýt chút nữa không thở được.

Y nhìn bàn tay vẫn đang ôm lấy eo mình, giọng lạnh lùng nói: “Buông ra.”

Bầu không khí trở nên yên tĩnh, bàn tay đặt trên thắt lưng y cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể, nhưng trước khi buông ra, hắn còn dùng áo y lau nước mưa, nước mưa vừa rơi trên người hắn đã được lớp vải mịn trên cơ thể Chu Yến hấp thụ.

Đây là dùng quần áo của y làm khăn tắm.

Chu Yến nghiến răng nghiến lợi, lần đầu tiên cảm thấy muốn liều mạng với nhân vật chính.

Ôm chặt đôi tay bồn chồn của mình sau lưng, Thẩm Vọng nghiêng đầu thúc giục: “Sao ngươi còn chưa đi.”

Đi đâu, đưa ngươi đến Tây Thiên sao? Chu Yến cười lạnh, ném một mảnh ống tay áo cho Thẩm Vọng: “Giữ chặt, nếu dám đưa tay về phía trước một tấc, ta sẽ chặt đứt tay ngươi. Nếu dám lùi lại một tấc, ta dọn xác cho ngươi."

Chưa kịp nói xong, Chước Nhật Kiếm đã lao về phía Thẩm phủ như một mũi tên tuột khỏi dây.

Lúc đến Thẩm phủ, may mà Thẩm Vọng còn nguyên tay chân, không bị từ trên cao rơi xuống.

Chỉ là Trương Mân nhìn thấy eo Chu Yến bị ướt, có chút khó hiểu. Tại sao phần còn lại trên người y lại không ướt?

Chu Yến không để ý đến sự nghi ngờ của Trương Mân, y giao Thẩm Vọng cho Trương Mân: “Ta tìm hắn cho ngươi rồi, vậy ta về trước.”

Y đã tìm được người, Thẩm Vọng cũng đã có tên trong danh sách đệ tử dự lễ, hôm nay tuy có trục trặc nhỏ nhưng mọi việc y muốn hoàn thành đều đã hoàn thành, cho nên không cần thiết phải ở lại đây.

Các đệ tử xử lý vụ án trong Chấp Pháp Đường đồng thanh nói: “Tạm biệt sư huynh.”

Chu Yến mỉm cười, lại bước lên Chước Nhật Kiếm, trước khi rời đi, y gửi cho Trương Mân một truyền âm: "Nếu Thẩm Vọng hỏi là ai ghi danh, chỉ cần nói Tạ tiên tôn thương hại hắn, muốn chọn cho hắn một con đường."

Trương Mân mặc dù rất bối rối nhưng vẫn đồng ý.

Lúc Chu Yến rời đi, hắn đã nói với Thẩm Vọng chuyện này.

Thẩm Vọng nhìn theo bóng lưng Chu Yến, hỏi: “Tạ tiên tôn là ai?”

Thi thể của Thẩm lão gia nằm bên cạnh Thẩm Vọng, nhìn thấy thi thể của cha mình, trên mặt hắn không có một tia đau buồn nào. Trương Mân trước giờ có lòng hiếu thảo với cha mẹ, trong lòng dâng lên chán ghét, nghe được câu hỏi của hắn, liền lạnh lùng nói: "Tạ tiên tôn sống ở đỉnh Trường Thanh, chưởng quản Hình Pháp Đường của bọn ta, ngài là sư tôn của đại sư huynh.”

“Sư tôn của Chu Yến?” Ánh mắt Thẩm Vọng đầy hứng thú.

"Tên của đại sư huynh là thứ ngươi có thể gọi sao?!" Trương Mân nghiêm mặt mắng hắn.

Thẩm Vọng nhướng mi lên liếc nhìn.

Vừa rồi hắn tỏ ra thờ ơ, nhưng bây giờ nhìn người như vậy, trong mắt chợt hiện lên một tia tức giận, Trương Mân nhất thời bị ánh mắt này làm cho kinh hãi.

Thẩm Vọng trầm giọng nói: “Ngươi không thể gọi tên y, nhưng ta thì có thể.”

*

Chu Yến quay về Đồng Quang Tông, thẳng đến đỉnh Trường Thanh, không biết mưa đã dừng lại khi nào, y vòng qua những cụm hoa nở rộ, cuối cùng dừng lại bên sườn núi, ở một sân nhỏ có hàng rào bao quanh.

Hàng rào bao quanh sân cũng thấp, Chu Yến đẩy hàng rào ra, nhìn thấy một bóng người mặc áo màu xanh lam đang ngồi trên bàn đá, đối diện là một nam nhân nhắm mắt khoanh chân, đang làm hộ pháp cho người đó.