Xuyên Thành Vị Hôn Thê Cũ Của Vai Ác

Chương 1

Thôi Tiểu Tửu dường như biết, bản thân đang nằm mơ.

Cuối cánh đồng hoang, một nữ tử yên lặng đứng đó, bóng lưng thon dài, sa mỏng màu đỏ tươi bay theo gió, vừa lạnh lẽo vừa yêu dị. Cỏ khô vàng cao đến đầu gối người, chim ưng trên đỉnh đầu bay lượn không rời, tăng thêm vài phần thê lương.

Mà bản thân nàng dường như đang đứng sau lưng nữ tử.

Như là nhận ra có người đến, nữ tử xoay người.

Khuôn mặt nàng ta không được rõ ràng lắm, mái tóc đen che khuất hơn nửa khuôn mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn ra đường nét xinh đẹp.

Nàng cảm thấy đôi mắt hạnh của nữ tử hơi cong lên, nàng quen thuộc đi tới, sóng vai đứng cùng nữ tử, giữa môi răng khẽ thốt ra một cái tên.

"Linh Quân..."

...

Thôi Tiểu Tửu gian nan mở mí mắt, đập vào mi mắt là trần nhà trắng bệch, phải mất một lúc lâu mới nhớ ra mình đang ở đâu.

Mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi, phòng bệnh đơn không hề ồn ào, cũng chính vì vậy, mà lại toát ra một loại tĩnh lặng lạnh lẽo thấu xương.

Y tá đến thay bình truyền dịch, có chút tò mò hỏi: "Mơ đẹp à?"

Cái gì?

Thôi Tiểu Tửu nhất thời không phản ứng kịp, có chút nghi hoặc nhìn y tá.

Y tá nhỏ giọng nói: "Tôi thấy cô vẫn luôn mỉm cười."

"...Tôi đang cười sao?" Giọng nói của nàng khàn khàn yếu ớt.

Đúng là một giấc mơ đẹp.

Nữ tử trong mơ, là một nhân vật mà nàng yêu thích từ năm mười tuổi, trong mơ nàng cùng người kia sóng vai mà đứng, giống như bằng hữu lâu năm.

Nhớ tới bóng người đỏ rực kia, trong mắt Thôi Tiểu Tửu tràn ra ý cười nhàn nhạt, nhưng lại kéo theo phủ tạng suy bại, một trận đau đớn kịch liệt ập đến, nàng đau đến mức ho khan tê tâm liệt phế.

"Thương Thương!"

Mỹ phụ nhân ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên, búi tóc vốn chỉnh tề nay đã hơi rối, bà cũng không buồn để ý sửa sang lại.

Bàn tay lạnh lẽo của nàng được người kia nắm lấy, hơi ấm từ lòng bàn tay lan ra tứ chi.

Nóng quá...

Thôi Tiểu Tửu gian nan nói: "Mẹ..."

"Không sao, mẹ ở đây." Mẹ Thôi vén mái tóc rối cho nàng, thanh âm ôn hòa như dòng suối nhỏ, an ủi trái tim bất an đang đập loạn.

"Vâng!" Thôi Tiểu Tửu chớp chớp mắt.

Lần này sau khi tỉnh lại, mọi thứ trước mắt đều trở nên mơ hồ, như bị một lớp sa che phủ.

Một tuần trước, vừa mới qua sinh nhật mười tám tuổi, các cơ quan trong cơ thể nàng bắt đầu suy kiệt. Nàng được đưa đến bệnh viện gấp, các chuyên gia hội chẩn hết lần này đến lần khác, nhưng vẫn không tìm ra được nguyên nhân.

Ngày hôm qua, sau khi thương lượng với gia đình, nàng được chuyển về phòng bệnh bình thường, an ổn hưởng thụ những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời.

Trong mắt nữ y tá hiện lên vẻ không đành lòng, sau khi thay bình truyền dịch xong liền lặng lẽ rời đi.

Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng động, một người đàn ông trung niên mặc áo dài tay, dùng trâm gỗ búi tóc dừng bước trước cửa phòng bệnh, không để ý ánh mắt kỳ quái của các y tá đi ngang qua, vẫy tay với mẹ Thôi.

Ánh mắt mẹ Thôi sáng lên, dịu dàng nói với Thôi Tiểu Tửu: "Mẹ ra ngoài một lát."

"Là cha sao?" Thôi Tiểu Tửu nắm chặt tay mẹ Thôi.

Mẹ Thôi cho rằng nàng sợ hãi, dỗ dành: "Đúng rồi, là cha đến. Mẹ đi xem cha mang tin tức tốt gì về, Thương Thương nhà chúng ta dũng cảm như vậy, ở một mình một lát cũng được, phải không?"

Thôi Tiểu Tửu im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Vâng."

Bên ngoài phòng bệnh.

Mẹ Thôi đi đến một vị trí có thể nhìn thấy Thôi Tiểu Tửu, hạ thấp giọng, có chút sốt ruột hỏi: "Thế nào rồi? Tìm được cách chưa?"

Sắc mặt cha Thôi vô cùng căng thẳng: "Tìm được rồi, tìm được rồi... Có một vị đạo hữu phương Bắc bằng lòng cho mượn pháp khí để kéo dài tính mạng cho Thương Thương."

"Vậy..."

"Chỉ cần chờ thêm một canh giờ nữa thôi!"

Bàn tay run rẩy của cha Thôi để lộ sự kích động và thấp thỏm trong lòng ông.

"Một canh giờ..." Nghe vậy, mẹ Thôi không hề vui mừng, bà cau mày nhìn về phía con gái trên giường bệnh.

Thôi Tiểu Tửu đang nghiêng đầu nhìn bầu trời xanh bên ngoài cửa sổ.

Nàng sinh ra trong một thế gia tu chân thời hiện đại, vừa sinh ra đã mang mệnh cách chí tôn chí quý, cũng chính bởi vì mệnh cách này, mà nàng phải nằm trên giường bệnh nửa đời người.

Từ trước tới nay, dòng họ nàng có bốn người mang mệnh cách này, bọn họ đều là người tài giỏi, nhưng người sống lâu nhất cũng không qua khỏi mười tám tuổi.

Sự thật đúng là như thế, Thôi Tiểu Tửu sở hữu mệnh cách này, hao phí vô số thiên tài địa bảo, thậm chí cầu cứu cả khoa học kỹ thuật hiện đại, nhưng vẫn không thể nào cứu vãn được tính mạng của nàng.

Chắc là cha đã mang tin tốt về rồi nhỉ?

Chỉ là... bản thân nàng là người rõ nhất, nàng đã không còn thời gian nữa.