Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 7

Chương 7
Có một thứ mà tôi vào trong siêu thị mới nhớ.

Nói một cách chính xác thì… đến lúc tôi đi vào khu thực phẩm mới nhớ.

“Đó là cái gì thế?” Nó hiếu kỳ hỏi tôi, xúc tu chỉ về vật kia.

Tuy tôi rất muốn giả ngu như không biết nó đang nói về cái gì, nhưng rõ ràng là nếu tôi không trả lời, nó sẽ tự chui ra khỏi túi áo để nghiên cứu cho xem.

“Rau —— câu——” Nó kéo dài giọng, sau đó vươn xúc tu chỉ thứ khác màu kia rồi lại chỉ chính mình, “Rau câu?”

Tôi do dự một chút, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu.

Nó chớp mắt nhìn rau câu rồi nhìn tôi, cuối cùng kêu lên hưng phấn: “Chúng nó giống tôi quá à!”

Là mày giống chúng nó thì có… Tôi vô lực.

“Trần, chúng nó dùng để làm gì thế? Vì sao cũng ngủ ở trong vỏ nhựa vậy?” Nó kích động trèo lên rìa túi áo, dáng vẻ như sắp nhảy ra ngoài.

Tôi thở dài, đành chiều lòng nó, đưa nó lại gần những cái rau câu trong suốt lấp lánh: “Đây là đồ ăn vặt, dùng để ăn đấy.”

“Ăn? Rau câu là đồ ăn à?” Phản ứng của nó khiến tôi hơi giật mình —— nó không nghĩ rằng tôi sẽ trở mặt mà ăn nó như ăn rau câu giống tôi tưởng, trái lại còn túm tay tôi mà hỏi, “Trần, có thể mua chúng nó được không?”

“Dĩ nhiên là được… Mày muốn ăn sao?”

Bên trong siêu thị hơi tối, có thể mơ hồ nhận thấy ánh sáng trên người nó đã chuyển sang màu hồng phấn.

Nó nhẹ nhàng quấn quanh ngón trỏ của tôi, “ừ” một tiếng, sau đó thành thành thật thật chui vào túi áo nhìn đông nhìn tây.

Tôi cầm lên vài cái rau câu hoa quả, suy nghĩ một chút, chọn thêm hai cái hương hoàng đào.

Sau khi mua chút đồ dùng sinh hoạt và vài món thực phẩm đông lạnh, tôi mang nó về nhà cùng túi nhỏ túi to đồ đạc.

Vào cửa, thả đồ xuống, tôi tự động đi đến thả rèm cửa sổ xuống. Phòng khách thoáng cái tối sầm, ánh sáng xanh da trời toả ra thật rõ trong túi áo.

Nó ra khỏi túi, biến thành kích cỡ quả bóng rổ, nhảy nhảy đến chỗ rau câu mới mua.

Trên bàn ăn còn chút hơi nóng của ánh mặt trời. Tôi buồn cười đừng bên ngoài nhìn nó vật lộn với túi nhựa, thuận tay đẩy mấy vật dụng trên bàn ra chỗ khác, tránh cho nó đạp phải.

Dụng cụ biến hình màu xám cũng bị mặt trời làm nóng lên, ánh sáng xanh lá cây đậm trên màn hình lấp lánh lấp lánh.

Hình như trước khi đi… đâu phải giống thế này đâu nhỉ?

Tôi nhìn chằm chằm dụng cụ biến hình, do dự chọt chọt nó.

Nó ngạc nhiên xoay mình, mắt to chớp chớp: “Sao thế?”

Tôi chỉ chỉ vật trên bàn: “Cái biến hình này có làm sao không vậy?”

Nó nhìn theo tay tôi, đột nhiên hét rầm lêm: “Tại sao có thể như vậy được? !”

Chẳng lẽ là phát sinh trục trặc? Có khi nào phát nổ không trời? Tôi nuốt nước bọt, hỏi nó: “Chuyện gì thế?”

Nó ngẩng đầu nhìn thẳng vào tôi, trong đôi mắt to tràn ngập sự khó hiểu kèm sợ hãi.

“Máy biến hình…”, nó trả lời, “… đầy năng lượng rồi!”

Khóe miệng co giật, tôi hỏi: ” Rốt cuộc máy biến hình của mày dùng năng lượng gì vậy?”

“Tôi không biết…” Nó lấy xúc tu ôm đầu gào khóc, “Tôi chỉ biết là ở hành tinh Tasi, chỉ cần đem đặt dưới chủ tinh Beta là có thể nạp năng lượng rồi…” (chủ tinh: ngôi sao chính)

“Chờ một chút… ” Tôi co quắp mặt mày cắt lời nó, “Cái ‘Chủ tinh Beta’ kia là ngôi sao cố định đúng không? Ý anh là giống Mặt trời ở chỗ bọn anh đúng không?”

Nó mờ mịt nhìn tôi một hồi, sau đó gật đầu.

Tôi cười méo mó: “Ở Trái Đất ấy, cái này…” Tôi chỉ vào dụng cụ biến hình, “Là pin năng lượng mặt trời đấy.”