Tiểu Thụ Rau Câu Nhà Tôi

Chương 25

Chương 25
Nó cúi đầu, chiếc mũi xinh xắn lướt chầm chậm trên mặt tôi, vô cùng thân mật.

Thời gian là buổi sáng, địa điểm là trên giường, đối mặt với sự mị hoặc lại chủ động như vậy mà dằn lòng được thì… không phải thánh nhân cũng là liệt dương, ờ, có khi thánh nhân bị liệt dương cũng không chừng.

Tôi chỉ là một người bình thường, một người bình thường khoẻ mạnh bị dụ dỗ mà thôi —— cho nên, sau khi tự hỏi trong vòng nửa nốt nhạc, tôi quyết định nói không với việc phải dội nước lạnh lần nữa.

Áo ngủ và chăn bị đá sang một bên. Tôi xoay người đè nó xuống, nhẹ hôn trên bờ môi mọng của nó như chuồn chuồn lướt nước, cười hỏi nó: “Để anh nằm trên, nhé?”

Nó đỏ mặt, hai tay ôm lấy cổ tôi, ánh mắt pha lẫn hơi nước tràn ngập hiếu kì: “Vì sao lại hỏi như vậy? Không phải ai trông cường tráng hơn thì nằm trên sao? Chị Luci nói, em như này là nằm dưới á…”

“…” Tôi có nên cảm thấy may mắn vì bạn hủ kia không thuộc phái ủng hộ “mỹ công cường thụ” không?

Nó còn nhìn tôi chờ mong câu trả lời, cánh môi khép hờ, có thể thấy chiếc lưỡi phấn phấn thấp thoáng bên trong.

Tôi nhìn cửa phòng ngủ, xác định là đã đóng, sau đó cúi đầu hôn nó thật sâu.

Phản ứng của nó rất đáng yêu, ngoại trừ đầu lưỡi có chút ngây ngô ban đầu vì bị tôi xâm nhập bất ngờ, nó đều cố gắng bắt chước theo động tác của tôi, đáp lại từng chút một.

Miệng nó rất ngọt, mang vị dịu nhẹ của trái cây.

Tôi hơi buông nó, duyện liếʍ lên vành tai mượt mà tinh tế: “Chẳng phải đã hết rau câu rồi sao? Thế nào lại còn hương vải trong miệng vậy?”

Nó sợ ngứa nên nửa muốn né tránh, nửa lại không muốn, thân thể mềm nhũn nằm trong lòng tôi, thì thầm: “…”

“Gì chứ? Anh không nghe rõ.” Tôi ngậm lấy vành tai nó, khẽ cắn.

Nó rên một tiếng, giọng êm như nước: “Bác Lý Khoa Lạp Mã… Ưm… tặng em cái rau câu cuối cùng…”

Nó thở gấp gáp, ***g ngực phập phồng lên xuống, hai điểm hồng trước ngực run rẩy dưới tay tôi, dần dần đứng thẳng, ngay cả bộ phận bên dưới cũng bắt đầu kích động đứng lên.

“Ư…” Nó mông lung nhìn động tác của tôi rồi nhìn xuống phía dưới, sau đó hơi kinh ngạc hỏi tôi, “Cái đó… sao lại dựng đứng lên vậy?”

Tôi buồn cười hôn nhẹ trán nó, thu tay lại, phủ lên bộ phận phấn nộn kia, nghe thấy tiếng hít sâu của nó như mong đợi. “Em đã xem ‘phim tư liệu’ rồi cơ mà?” Tôi khẽ niết tay, khiến nó phát ra hai tiếng rêи ɾỉ mềm mại, “Xem không hiểu à?”

Nó nhắm mắt lại mà thở gấp, căn bản không đủ hơi sức để ý đến tôi.

Tôi cúi người, mυ'ŧ lấy hạt quả trên ngực nó, động tác chầm chậm của tay cũng chuyền dần sang nhanh hơn.

Nó run rẩy oằn lưng, ngực càng nâng lên gần miệng tôi. Cánh tay nó rơi khỏi vai tôi, mười ngón nắm chặt lấy ga giường, thấp giọng rêи ɾỉ nỉ non.

Tôi quyến luyến quay về với bờ môi nó, nó trả thù tính cắn tôi một phát. Không đau, chỉ làm tôi suýt mất kiểm soát du͙© vọиɠ của mình.

Tay chuyển động nhanh hơn. Nó không tự giác vặn vẹo thắt lưng theo tiết tấu của tôi, trên người ửng lên một tầng phấn hồng diễm lệ, khóe mắt cũng long lanh nước mắt.

“Trần… Trần…” Nó gọi tên tôi, ngón tay trở lại bấu lên vai tôi, nỗ lực kéo tôi xích gần hơn.

Có lẽ đây là lần đầu tiên của nó, không lâu sau đã hét lên, phóng ra trong tay tôi, rồi xụi lơ nằm ngửa trên giường.

Tôi ghé vào tai nó, nhẹ giọng hỏi: “Còn muốn tiếp tục không?”

Nó thở hổn hển một hồi, nhìn tôi với đôi mắt phủ đầy sương: “Muốn!”

“Sẽ đau đấy… Vẫn muốn à?”

“Muốn…” Nó cuộn mình trong lòng tôi như con mèo nhỏ, khuôn mặt nóng hổi dán lên ngực tôi, “Chị Luci bảo, phải làm đến cùng thì hai người mới không xa nhau…”

Tôi câm nín: Lại là con Luci dạy hư trẻ nhỏ…

“Trần…” Nó thấp giọng gọi, “Em không muốn phải xa anh… Em muốn ở bên cạnh anh…”

Đầu tôi bỗng nổ pháo hoa bùm bùm, rực rỡ chói loà, ngoại trừ con người nhu thuận trong lòng ra thì không còn biết gì khác nữa.

Bộ phận dưới càng kích động sưng lên, dựng thẳng chạm vào thân thể mềm mại của nó.

Nó ngẩng đầu, cười ngọt ngào với tôi, tay khẽ chuyển động, cứ thế mà chủ động xoa lấy súng ống của tôi.

“Ôi…” Thử một hồi, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, nhìn tôi thật đáng thương, ” Không vào được…”

Tôi cố gắng cười, nhận lấy quyền chủ động: “Để anh làm cho.”

Nó không phản đối, ngoan ngoãn nằm chờ tôi hành sự.

Không biết có phải do nguyên nhân về thể chất hay không mà quá trình mở rộng cũng không tốn nhiều thời gian, trông nó cũng không đau đớn lắm.

“Là lạ sao ấy…” Nó nhỏ giọng oán giận, “Gì đâu mà to quá…”

“Em sẽ không đau chứ?” Tôi cẩn thận xoay ngón tay, ấn vào.

“Không… A!” Nó đột nhiên hét lên, thân thể căng cứng, nơi bao lấy ngón tay tôi cũng co rút lại.

Nước mắt chực trào, nó thở hổn hển hỏi tôi: “Annh… Anh chạm vào cái gì… lạ quá…”

“Lạ sao?” Tôi xấu xa, tiếp tục ấn vào, “Chứ không phải thoải mái à?”

Thân thể nó căng ra, tiếng thở cũng nức nở.

Tôi rút ngón tay ra, lau khoé mắt nó: “Như vậy mà vẫn còn muốn tiếp tục sao?”

Nó chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống, giọng nói mang theo âm mũi nghẹn ngào: “Muốn…”

Thế là, cung kính không bằng tuân mệnh.

======== Dấu phân cách đại biểu ngoài lề ========

Tử: Uây ~ rốt cục vẫn là đi lừa tình màn H ~~

Trần: = =. . . Chị còn có mặt mũi nói. . . mấy cái chuyện đằng sau này à?

Tử: Làm gì có chuyện đằng sau đâu.

Trần: … Chị theo phái ‘đóng cửa tắt đèn’ sao?

Tử: Bộ chú mới biết à?

Trần: Thế luôn cơ đấy…

Tử ( lật bàn ): Thằng kia, mày được tiện nghi mà còn dám thái độ với bà à! Cho mày ăn là may lắm rồi! Coi chừng bà cho mày liệt dương bây giờ!

Trần: …