Chương 20
Tôi dở khóc dở cười đứng bên giường.Nó ló đầu ra khỏi chăn mà diễu võ dương oai.
“Em đừng làm loạn có được không? Mai anh còn phải đi làm nữa.” Tôi tỏ vẻ mềm yếu, thử dụ dỗ nó nhường giường ngủ lại cho mình —— Tôi đã ngủ trên sô pha lâu quá trời rồi, cỡ mà bắt tôi ngủ nữa chắc tôi phát điên quá.
“Em có nháo gì đâu… ” Nó bĩu môi, đôi mắt lấp lánh, “Mình ngủ chung đi!”
Khóe miệng co lại, tôi xụ mặt đi tới giật chăn nó. Nó túm chặt chăn, lăn hai vòng, quấn chăn kín mít người.
Tôi thử vài lần, không thành công, chỉ có thể tiếp tục đe dọa: “Đi ra, biến trở về coi.”
“Máy biến hình chưa đủ năng lượng ~” Nó híp mắt cười đắc ý, thò một cánh tay trắng nõn ra khỏi chăn, nắm lấy góc áo tôi, “Ngủ chung đi ngủ chung đi ~ “
Tôi không nói lời nào, giật góc áo về, định tiếp tục ngủ sô pha.
Nó lập tức buông chăn ra, dùng cả tay chân để ngồi dậy, viền mắt hơi đỏ lên.
“Trần…” Nó nhỏ giọng gọi, “Anh giận hả?”
Tôi không nói lời nào.
Nó gục đầu xuống, giọng nghẹn ngào: “Anh đừng giận được không… Để em đi ngủ sô pha…” Nói xong liền xuống giường, cất bước đi ra phòng khách.
“Uầy… ” Tôi kéo nó, thở dài, “Thôi, ngủ chung đi.”
Nó lập tức nhào lên người tôi, tia cười đong đầy trong mắt, căn bản không hề có nước mắt.
“Trần ~ Anh là tốt nhất ~” Nó gấp gáp lôi kéo tôi, nịnh nọt đẩy tôi lên giường.
Tôi chỉ cảm thấy từng cơn choáng kéo đến: nó vừa mới biến hình, trên trên người chả có che đậy cái gì sất, mà bây giờ cứ loã lồ đu đưa trên người tôi như thế này, trên mặt là nụ cười rạng rỡ động lòng người.
“Ơ?” Nó ngạc nhiên ngừng động tác, “Cái gì vậy?”
Tôi cắn răng hỏi nó: “Cái gì là cái gì ?”
Nó chớp chớp con mắt, ngây thơ trả lời: “Không biết, có cái gì đâm vào em khó chịu quá.”
Tay nó chỉ xuống, tôi nhìn theo, lập tức đỏ mặt rần rần.
“Là cái gì?” Nó tò mò đưa tay chọt chọt, bị tôi ngăn lại ngay lập tức, “Cái gì vậy? Cứng cứng, còn nóng nóng nữa.”
Tôi xem xét vẻ mặt của nó, có chút do dự: “Em không biết à?”
Nó gật đầu, hỏi tiếp: “Anh giấu cái gì vậy? Cho em xem với~ “
Tôi vội vàng đẩy nó ra, mặt đã muốn phỏng lên: “Em ngủ trước đi, anh đi WC đã!”
“Ơ?” Nó còn chưa kịp phản ứng thì tôi đã chạy trối chết.
Khi tôi vác tấm thân lạnh buốt hơi nước trở lại phòng ngủ, nó vẫn chưa ngủ, trùm chăn ngồi ở đầu giường, mặt đỏ hồng.
“Cái đó…” Ánh mắt nó lơ lửng, không dám nhìn tôi, “Có phải anh muốn làm cái đó đúng không…?”
“Cái đó nào?”
Nó lấy hai tay che mặt, con mắt lấp ló qua khe hở: “Là cái đó đó…”
Đường nhìn của nó rơi vào giữa hai chân tôi, tôi có thiểu năng cách mấy cũng hiểu được ý của nó: “Ủa, em không biết mà?”
Nó vặn vẹo hai cái dưới chăn, nói lầm bầm như tiếng muỗi: “Em vừa mới nhớ lại… về suy nghĩ của mấy chị trên xe buýt hôm ấy…”
“Trần…” Nó gian nan cất tiếng, “Cái đó đau quá… mình khỏi làm được không…?”
Tim tôi mềm nhũn, tôi sờ sờ mái tóc ngắn của nó, đồng ý: “Anh sẽ không làm đâu.”
Nó trông có vẻ yên tâm, tay cũng buông xuống. Nó nũng nịu chui vào trong lòng tôi, đưa tay ôm tôi: “Trần ~ Anh là người tốt ~ “
Tôi bật cười.
Nó tiếp tục lải nhải: “Cái đó thật đáng sợ, vừa có roi vừa có nến, còn có cây gậy to như vậy nữa —— nhất định là đau chết luôn.”
“… Em nói cái gì?”
Nó giương mắt nhìn tôi một cách đáng thương: “Là cái đó đó… suy nghĩ của mấy chị đó đó…”
Đầu tôi bắt đầu đau nhức: vì sao hủ nữ bây giờ lại thích SM vậy trời?!
Kết quả, sự tình hương diễm gì đó cũng không có xảy ra.
Cả đêm, nó ôm tôi ngủ chặt cứng như đính huy hiệu, đến sáng hôm sau thì tôi đã ngấm được thế nào là “Tinh tinh lượng, thấu tâm lương” rồi. (Sao sáng xuyên thấu tim lạnh.)