“Xình xịch, xình xịch, xình xịch.”
Chiếc tàu bắt đầu chuyển bánh.
Các lỗ thông khí cuối cùng cũng có luồng không khí lưu thông, và mùi trong toa dễ chịu hơn nhiều.
Toa tàu được trang bị lớp giáp dày, nên tốc độ không nhanh lắm, Quý Tầm ước chừng chỉ khoảng năm, sáu mươi km/h.
Nhảy khỏi tàu chắc cũng không đến nỗi mất mạng.
Hiện tại, ở toa số 15.
Nơi đây đang vô cùng náo nhiệt.
Với những thợ săn kho báu lấy mạng sống để kiếm tiền, chẳng có hình thức giải trí nào hấp dẫn hơn cờ bạc và phụ nữ.
"Đến đây, thêm một lá hoa nữa là tôi được hai mươi điểm rồi!"
“Nổ nhà cái đi! Nổ nhà cái đi! Nổ nhà cái đi!”
Một chiếc bàn được dọn ra, vài chục thợ săn tụ tập quanh bàn, say mê với trò chơi bài.
Họ đang chơi bài, có chút giống với trò xì dách ở kiếp trước của Quý Tầm.
Giữa đám con bạc ấy, Quý Tầm cũng đang đeo mặt nạ chống độc nửa mặt, tham gia đặt cược.
Thua tiền thì chửi bới lung tung, thắng tiền thì phấn khích đến đỏ cả mặt.
Bất kể quen biết hay không, chỉ cần dính vào cờ bạc là đám con bạc nhanh chóng trở nên thân quen.
Quý Tầm vốn không hứng thú với kiểu cờ bạc thấp cấp này.
Anh tham gia nhiệt tình như vậy là để hòa mình vào đám đông, quan trọng nhất là che giấu việc mình không có chỗ ngồi và không có đồng đội, để tránh bị người khác chú ý.
Vừa đánh bài, Quý Tầm vừa quan sát xung quanh và bố trí một vài biện pháp phòng bị.
Toa tàu rất ồn ào.
Những tay thợ săn không chỉ nói những câu chuyện thô tục mà còn có nhiều thông tin hữu ích.
Quý Tầm nghe với vẻ rất hứng thú.
“Lão Trần, nghe nói mấy hôm trước đội các ông phát hiện ra một nhà kho bỏ hoang ở ngoại ô phía đông trại Thập Tự Ác Quỷ, kiếm được bộn tiền hả?”
“Ôi dào, nói kiếm bộn tiền thì không đến mức. Nhưng lần này trở về cũng đủ tiền mua cho thằng nhóc nhà tôi một quyển hô hấp pháp tốt hơn rồi.”
“Chú Đông, chú đã tìm được vật liệu để chuyển nghề thành Chấp Pháp Giả chưa?”
“Tìm được một món rồi, khá ổn. Về đến nơi là có thể chuyển nghề ngay.”
“Vậy thì chúc mừng chú Đông trở thành Thuật Sư Bài Chú nhé, sau này mong được chú chăm sóc.”
“Còn sớm lắm. Phải dung hợp mà không mất kiểm soát thì mới chính thức tiến cấp thành Thuật Sư Bài Chú được.”
“Dao Bá, nghe nói hôm qua các ông trong đoàn Rìu Sắt tìm thấy một ấn quỷ hiếm phẩm hắc thiết trong không gian khác ở khu Đông hả?”
“Chậc chậc, tai cậu thính thật đấy. Át Bích - Hiệp Sĩ Ánh Sáng, ấn quỷ này có thuộc tính tăng trưởng thêm 15% cho sức mạnh cơ thể, đúng là cực phẩm.”
“Ôi chao, còn có thuộc tính phụ nữa à? Đúng là hàng khủng đấy.”
“Cũng không đến nỗi quá khủng. Mới về đến trại là đã bị quản lý của thương hội Hải Thần trả giá gần trăm vạn rồi.”
“Chết tiệt!”
“Hahaha.”
Những thợ săn này trò chuyện về những lần khám phá trong trại Thập Tự Ác Quỷ, tiết lộ rất nhiều thông tin.
Quý Tầm lặng lẽ nghe, sự hiểu biết của anh về thế giới này ngày càng sâu rộng hơn.
“Chết tiệt, biết tìm kiểu gì đây!”
Lão Cẩu từ toa số một đi dọc xuống phía sau, vừa tìm kiếm vừa liên tục nguyền rủa trong lòng.
Ấn quỷ của lão là Bích 4 – Người Thú, ký khế ước với Đại Ác Quỷ Orsei, và khả năng nghề nghiệp cũng theo hướng thú hóa.
Dù hình dạng hóa thú thành đầu chó trông chẳng oai phong chút nào, nhưng bù lại, lão có được khứu giác vượt xa người thường.
Nhờ năng lực này, tuy chiến lực của lão không mạnh, nhưng lão đã giành được một vị trí với mức lương cố định trong đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy.
Công việc thường ngày của lão chủ yếu là trinh sát và truy tìm, cũng không quá nguy hiểm.
Ban đầu Lão Cẩu đã thấy hài lòng với công việc này.
Nhưng nhiệm vụ lần này thực sự làm lão đau đầu.
Tìm một nam một nữ giữa mấy nghìn người trên đoàn tàu?
Tìm cái quái gì mà tìm!
Người bình thường chỉ ngửi thấy mùi hôi, nhưng sau khi hóa thú, lão có thể phân biệt rõ hàng trăm mùi khó chịu từ thứ mùi kinh khủng ấy. Nào là mùi thịt kẹt giữa kẽ răng lên men, mùi cơ thể không tắm nhiều ngày, mùi dẫm phân dính vào giày, hay mùi thối rữa của bệnh nhiễm trùng.
Nhưng mùi hôi chỉ là một phần phiền phức thôi.
Còn rắc rối hơn nữa là... ai ở Thành Vô Tội mà chẳng có chút bí mật?
Những kẻ máu mặt thì nhiều vô kể.
Đừng nhìn đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy có chút danh tiếng, chứ chọc đến đám người đó là vẫn ăn đòn như thường.
May mắn là có một thông tin khá chính xác: đối tượng là một học viên của Thuật Sư Bài Chú.
Điều này cũng giúp thu hẹp phạm vi tìm kiếm đáng kể.
Lão Cẩu cảm thấy mình sắp bị mùi hôi làm cho ngạt thở.
Mới có tám toa mà đã tốn hết hai tiếng, trên đường đi, lão gặp không ít kẻ khả nghi, nhưng kiểm tra xong thì chẳng phải ai cả.
Vẫn còn tám toa nữa!
Những đồng đội khác của lão cũng đã lượn quanh nhiều lần mà chẳng thu hoạch được gì, trong khi đoàn trưởng thì ngày càng thúc giục.
Nguyền rủa thầm một tiếng, lão không dám phàn nàn gì thêm, tiếp tục tìm kiếm về phía trước.
Cuối cùng, lão đến được toa thứ mười lăm.
Quý Tầm vẫn đang chìm đắm giữa đám đông, say sưa đánh bạc.
Anh tất nhiên cũng nhận ra trong vài giờ qua, đã có mấy tốp người có vẻ như đang âm thầm tìm kiếm ai đó.
Nhưng tất cả bọn họ đều không để ý đến Quý Tầm đang hòa vào nhóm con bạc.
Cả đoàn tàu ước chừng có bốn, năm nghìn người, kẻ độc hành cũng không ít, đâu dễ gì tìm ra một người đã hoà nhập với đám con bạc như anh?
Chưa bị phát hiện đến giờ này chứng tỏ đối phương không nắm được nhiều thông tin.
Theo kế hoạch, chuyến tàu này sẽ đi tổng cộng mười giờ, vài giờ nữa xuống tàu sẽ an toàn hơn nhiều.
Quý Tầm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh chọn toa thứ mười lăm vì nó gần cuối tàu.
Anh đã quan sát từ trước, nếu có thể lấy được chìa khóa từ người quản lý tàu, thì có thể mở cửa sau của toa thứ mười sáu và nhảy tàu nếu cần.
Giáp của tàu hơi nước rất dày, nhưng ổ khóa thì lại không phức tạp bằng cửa phòng ở 407 - Nơi Giam Giữ Quái Vật trước đây.
Quý Tầm không đi trộm chìa khóa mà chỉ liếc nhìn vài lần, khả năng ghi nhớ do Kẻ Xảo Quyệt ban cho giúp anh dễ dàng ghi nhớ chính xác cấu trúc chìa khóa. Lợi dụng lúc ra ngoài đi vệ sinh khi chơi bài, anh đã tái tạo được một chiếc chìa khóa tạm thời.
Hiện tại, anh đã có vài phương án dự phòng trong tay, ngay cả khi bị phát hiện, anh cũng có cách đối phó.
Quý Tầm không lơ là, tiếp tục quan sát xung quanh.
Toa tàu vẫn ồn ào, nhưng càng nghe, anh lại đột nhiên bắt được một câu chuyện làm anh chợt nảy ra ý tưởng.
“Ê, nghe nói chưa? Vài ngày trước, ở khu cắm trại của dị giới Tế Đàn Nguyệt Bạc Cổ Xưa xảy ra chuyện rồi.”
“Sao lại không biết? Nghe nói đám người đoàn Lão Yên Quản phát hiện được một tế đàn, tìm thấy thứ cổ vật gì đó, có người muốn nuốt trọn nên đã gϊếŧ sạch hơn ba mươi người trong trại. Hiệp hội Thợ săn còn treo thưởng mười vạn để tìm manh mối về hung thủ.”
“Tôi nghe một phiên bản khác, hình như là người đó tiếp xúc với cổ vật rồi bị mất kiểm soát, biến dị thành quái vật, sau đó mới nổi điên gϊếŧ người. Nghe đâu thi thể của mấy chục người trong trại bị cắn nát bấy. Nếu không phải do biến dị thì ai lại vô cớ gϊếŧ người rồi còn ăn xác chứ?”
“Vậy tức là ở Tế Đàn Nguyệt Bạc thực sự có cổ vật cổ xưa sao?”
“Hình như là thế.”
“Ôi, một món di vật cấp 1 cũng có giá trị hàng chục vạn, gặp được đồ cao cấp thì cả đời không phải lo gì nữa rồi. Sao mình lại không có vận may như thế nhỉ…”
Mấy tiếng ngồi trên tàu, Quý Tầm đã nghe không ít những câu chuyện kiểu như đồng đội trong đoàn thám hiểm phản bội để chiếm trang bị, hay gϊếŧ người cướp của ở ngoài hoang dã.
Những câu chuyện như vậy gần như ngày nào cũng xảy ra, thợ săn cũng không coi việc gϊếŧ người cướp của là gì lạ lùng.
Thành Vô Tội vận hành theo nguyên tắc kẻ mạnh nuốt kẻ yếu.
So với số người chết, điều mà họ tò mò hơn chính là giá trị của cổ vật kia.
Quý Tầm dần dần hiểu ra tại sao gia tộc Tào của Tổng đốc phủ thậm chí không thể kiểm soát nổi cả một đoàn tàu, và kỷ cương lại lỏng lẻo như thế.
Không phải do quyền lực của thế giới này có vấn đề.
Mà là người ở Thành Vô Tội có vấn đề.
Những người khác nghe câu chuyện khi nãy, cũng chỉ cảm thán về giá trị của cổ vật.
Còn Quý Tầm lại đột nhiên nắm bắt được một từ khóa: mất kiểm soát?
Từ khi dung hợp với JOKER, anh còn sở hữu một khả năng đặc biệt, đó là có thể cảm nhận được ma lực mất kiểm soát của sinh vật.
Ma lực của người bình thường giống như nhiệt độ cơ thể, luôn ổn định.
Thường thì cũng khó nhìn thấy gì.
Dù có khi ai đó cố ý để lộ ra ngoài, thì ma lực cũng có dạng ngọn lửa ổn định.
Và ngay khi lên tàu, lúc quan sát các toa gần đó, anh phát hiện ở toa thứ mười sáu có một kẻ mà ma lực của hắn thoát ra ngoài một cách bất thường, giống như “xúc tu bạch tuộc”.
Sau khi nhìn thấy, Quý Tầm đã để tâm nhiều hơn.
Anh đã quan sát thêm vài lần và xác nhận rằng cứ cách một khoảng thời gian, ma lực của kẻ đó lại thoát ra ngoài không đều đặn như vậy.
Quý Tầm nghi ngờ rằng đây có thể chính là hiện tượng gọi là “mất kiểm soát ma lực.”
Thông thường, khi ma lực mất kiểm soát, người đó sẽ biến dị thành quái vật.
Nhưng kỳ lạ là, kẻ đó lại không bị như vậy.
Điều này càng khiến Quý Tầm thấy lạ, nên đã để tâm hơn.
Anh từng nghĩ rằng có thể mình hiểu sai về hiện tượng mất kiểm soát.
Nhưng khi nghe câu chuyện gϊếŧ người cướp của lúc nãy, Quý Tầm cảm thấy kẻ đó ngày càng khả nghi.
Đúng vậy, rất khả nghi!
Khi đã có giả thiết này và xem xét các điều kiện xung quanh, Quý Tầm ngay lập tức nhận ra thêm nhiều điểm đáng ngờ.
Kẻ đó chọn ở toa 16, vốn chỉ là một hành khách bình thường không mấy nổi bật.
Nhưng giờ đây, Quý Tầm lại cho rằng, có lẽ hắn có ý định giống mình: chọn vị trí này để tiện cho việc nhảy tàu.
Còn nữa, phần cuối toa tàu thường ít người qua lại, cho nên bất cứ ai cố tình đến gần đều dễ bị phát hiện.
Hơn nữa, hắn lại ngồi ở góc đối diện phía trước toa, trông chẳng có gì nổi bật nhưng lại có tầm nhìn rộng, có thể quan sát tất cả những ai đi qua đi lại.
Khi quá nhiều điều trùng hợp, chúng sẽ không còn là ngẫu nhiên nữa.
Nhiều dấu hiệu cho thấy tên này có ý thức phản trinh sát rất mạnh.
Còn nữa, câu chuyện mà anh vừa nghe.
Dù toàn bộ đoàn tàu có đến hàng ngàn người, nhưng kẻ duy nhất có chúc lực mất kiểm soát lại chỉ có hắn.
Quý Tầm bỗng nhiên liên tưởng: không chừng tên này chính là kẻ gϊếŧ người cướp của kia?
Nghĩ kỹ, khả năng này khá cao.
Để rời khỏi trại Thập Tự Ác Quỷ, chỉ có thể đi tàu, mà hai ngày mới có một chuyến, gặp phải hắn cũng không có gì là lạ.
Nếu cả hai đều đang bỏ trốn, thì việc gặp nhau ở cuối toa tàu cũng chẳng phải chuyện ngẫu nhiên.
Quý Tầm nghĩ đến đây, trong đầu anh bắt đầu thoáng qua vài điều khác.
Nhưng trước khi anh kịp suy nghĩ sâu hơn, thì có chuyện xảy ra bất ngờ.
Đột nhiên, trong tầm mắt của anh xuất hiện một kẻ cao gầy với chiếc áo trùm đầu che mặt.
Kẻ đó bước đi không nhanh, chiếc mũ trùm khẽ động đậy, như thể cơ mặt bên trong đang chuyển động nhịp nhàng.
Vừa nhìn thấy hắn, Quý Tầm lập tức cảnh giác.
Ngửi mùi sao?
Một kẻ có siêu năng về khứu giác?
Tuy nhiên, anh không để lộ cảm xúc, tiếp tục chen vào đám đông và chơi bài như thường.
Dù đúng là hắn đang tìm người, cũng chưa chắc hắn có thể phát hiện ra mình.
Kẻ đội mũ trùm kia xem chừng cũng không phát hiện ra gì, cứ thế bước qua.
Lát sau, ở toa 13.
Ba người của đội trinh sát thuộc đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy gặp nhau, ai nấy đều nhăn nhó.
Họ đã tìm kiếm suốt mấy giờ đồng hồ, gặp vài người nghi ngờ nhưng kiểm tra xong lại không phải người mà họ cần tìm.
“Đội trưởng, liệu hắn có ở trên tàu không?”
“Dù có hay không, chúng ta vẫn phải tìm. Đoàn trưởng vừa ra lệnh chết, lần này mà không tìm được thì hậu quả rất lớn!”
“Lớn đến mức nào?”
“Phải đem đầu đến gặp ông ta.”
“Chậc… rốt cuộc là tình hình thế nào vậy?”
“Giờ thì tôi đã hiểu rõ hơn, e rằng không phải đoàn trưởng đang sốt ruột, mà là có người khác ép buộc.”
“Sao cơ?”
“Cậu nghĩ ai đang chi trả lương cho đoàn Hắc Thủy chúng ta hiện giờ?”
“Ý anh là gia tộc Tào ở Thượng Thành?”
“…”
Càng nói, họ càng cảm thấy tình thế không ổn.
Lúc này, lão say rượu mũi đỏ bất ngờ quay lại.
Gã to con lập tức hỏi: “Thế nào rồi, Lão Cẩu, có phát hiện gì không?”
Lão Cẩu bỏ mũ trùm xuống, để lộ khuôn mặt chó đang dần trở nên rõ ràng, báo cáo: “Đội trưởng, có phát hiện! Ở toa số 15!”
Ba người nghe thấy, liền đồng loạt nhìn về phía đó.
Lão Cẩu tiếp tục báo cáo: “Lúc tôi tiến lại gần, tôi phát hiện trong đám đông có một mùi đặc trưng. Đó là thứ mùi tà khí của xác quái vật cấp B trở lên mới có thể để lại. Mùi này khá nhạt, chắc là do gần đây đã dùng Dược Thủy Khử Mùi. Tuy nhiên, vẫn còn chút hăng, rõ ràng chỉ mới bám vào không lâu, rất có thể hắn vừa mới rời khỏi dị không gian. Nhưng ở toa 15 đông người quá, mùi hương lẫn lộn, tôi không thể chắc chắn ai là kẻ khả nghi, chỉ cảm thấy nó thuộc về nhóm người đang đánh bài. Để tránh bị phát hiện, tôi quay lại báo cáo.”
“Làm tốt lắm.”
Nghe thấy thế, sắc mặt ba gã đàn ông liền sáng lên.
Trực giác mách bảo họ đã tìm được một manh mối quan trọng.
Nếu chỉ là thợ săn bình thường, dù có vừa trở ra từ dị không gian cũng chẳng cần dùng đến Dược Thủy Khử Mùi.
Hơn nữa, quái vật cấp B vốn rất hiếm gặp ngoài tự nhiên, nhưng trùng hợp thay, khu vực 407 lại có một!
Thời gian cũng rất khớp!
Người nào đó ở toa số 15 có vấn đề lớn!
Không để lỡ thời cơ, gã đàn ông to con ra lệnh: “Rose, cô sang đó xem có thể dùng giác quan thứ sáu để xác định kẻ khả nghi không.”
Người phụ nữ mặc áo da gật đầu: “Tôi sẽ thử. Với phạm vi toa đã thu hẹp, nếu mục tiêu chỉ là một học viên thì chắc không vấn đề gì.”
Gã to con dặn dò: “Tốt. Khi xác định được, đừng đánh động. Chờ tôi phối hợp. Kẻ đó có thể đã thoát khỏi tay của đoàn trưởng chúng ta, chắc chắn có vài thủ đoạn, đừng coi thường. Tốt nhất là dùng thôi miên để xử lý gọn gàng, tránh gây chú ý. Nếu làm loạn lên, Hiệp Hội Thợ Săn cũng sẽ xen vào.”
Người phụ nữ áo da gật đầu: “Rõ.”
Ngay sau đó, gã to con quay sang dặn gã đàn ông gầy còm cầm dao găm: “Tiểu Ngũ, cậu qua toa số 16, đề phòng hắn nhảy tàu ở phía đuôi. Nếu không kiểm soát được, hãy đâm gân chân hắn. Chỉ cần còn sống là được.”
Gã gầy còm nhíu mày: “Nhưng đội trưởng, trên tàu mà đổ máu thì có ổn không?”
Gã to con thở dài: “Không còn cách nào khác. Bắt được người rồi tính tiếp.”
Quay sang, hắn lại nhắc nhở: “Lão Cẩu, cậu đi sau cùng, đừng lộ diện, tránh bị nghi ngờ.”
“Rõ.” Lão Cẩu đáp.
Vừa bàn xong, họ lập tức hành động.
Ở phía bên kia, Quý Tầm quan sát thấy kẻ đội mũ trùm đi lòng vòng một lúc rồi rời đi, ban đầu anh cũng không nghĩ ngợi nhiều.
Chỉ cho rằng giống như những lần trước, khi kiểm tra không thấy gì bất thường thì hắn sẽ bỏ đi.
Nhưng chẳng bao lâu sau.
Quý Tầm bất ngờ nhìn thấy một gã đàn ông gầy còm mang nửa mặt nạ phòng độc bước qua.
Dù trông như thể hắn chỉ tình cờ đi ngang, không hề có bất kỳ dấu hiệu bất thường nào ở toa 15 mà tiến thẳng sang toa 16.
Thế nhưng, Quý Tầm ngay lập tức cảm nhận được điều không ổn.
Với khả năng ghi nhớ tuyệt đối, dù tên đó có ngụy trang, anh vẫn nhận ra vỏ dao găm đen bên hông hắn và lập tức nhận ra: tên này đã đến một lần rồi!
Lần trước, hắn cứ đi lòng vòng, rõ ràng là đang tìm người, chắc chắn là người của đoàn lính đánh thuê Hắc Thủy.
Giờ hắn quay lại, còn ngụy trang nhưng lại hành động quả quyết, hiển nhiên là đã có mục đích.
“Vậy là vẫn bị phát hiện rồi sao…”
Ánh mắt Quý Tầm chợt trở nên sắc lạnh, trong lòng lập tức có phán đoán.
Anh không để bản thân ôm bất kỳ hy vọng nào.
Tình huống tồi tệ nhất đã xảy ra.