Hôm Nay Tiểu Hoàng Đế Cũng Được Cửu Thiên Tuế Cưng Chiều

Chương 11: Sợ hãi

Ô Cảnh nuốt xuống miếng bánh cuối cùng trong miệng.

Nhưng dường như Ninh Khinh Hồng đã mất hứng, y buông đĩa bánh, khẽ gọi, “Phất Trần.”

Phất Trần cúi đầu, dâng lên một chiếc khăn đã được thấm ướt và vắt khô cẩn thận, để Ninh Khinh Hồng từ từ lau sạch tay.

Còn Ô Cảnh chỉ mong có chút nước để uống, làm trôi đi vị ngọt dính trong miệng do mật hoa quế.

Ninh Khinh Hồng lau tay xong liếc nhìn Phất Trần một cái.

Không lâu sau, một chiếc khăn sạch mới được đưa đến tay Ô Cảnh.

Phất Trần nói, “Bệ hạ cũng lau tay đi.” Ô Cảnh chớp mắt nhìn hắn.

Phất Trần biết rõ Thiên Tử trước mặt là một đứa ngốc, nên nói thêm cụ thể, “Lau tay, rồi lau miệng nữa.” Ô Cảnh liền ngoan ngoãn nghe theo, cẩn thận lau tay, lau miệng.

Phất Trần đón lại chiếc khăn, không nhịn được tấm tắc khen, “Ngoan lắm.”

Ô Cảnh đang ngấm ngầm rủa thầm cái tên Thiên Tuế gia và tên thái giám thân tín bên cạnh này, nghe bất ngờ được khen, cậu lại vô thức ngẩng đầu lên nhìn đối phương.

Phất Trần nở nụ cười hiền từ, hắn rất giỏi ăn nói, với ai cũng có thể bày tỏ theo cách phù hợp. Lúc này, thấy chủ nhân có vẻ hứng thú với Thiên Tử, hắn liền tỏ ra tử tế chẳng khác gì lúc bưng sữa cho mèo con, cún con mấy ngày trước.

“Gia cố tình chọn hai hôm tâm trạng tốt để đến thăm bệ hạ, cũng vì lo lắng bệ hạ đói đến ốm người.”

Câu này là nói cho Thiên Tử nghe.

Đúng sai thế nào, ai nấy trong điện đều hiểu rõ, coi như gió thoảng bên tai. Phất Trần tiếp lời, “Nếu không, triều thần lại dâng sớ lên tâu việc gia lạnh nhạt với bệ hạ.”

Ô Cảnh nghe vậy ngẩn ngơ, chẳng hiểu gì.

Cậu cũng biểu lộ điều đó ra mặt, nhưng Phất Trần rõ ràng chẳng trông mong một kẻ ngốc có thể hiểu được, nói dông dài một hồi, lại thở dài, “Ngài lo lắng ngày đêm, thế gian chỉ chờ chửi thẳng vào lưng ngài, giá mà có một danh phận đường hoàng chính chính thì tốt biết bao.”

Danh phận đường hoàng chính chính nào? Chẳng qua là mong Đại Chu đổi ngôi, để Ninh Khinh Hồng chính thức lên ngôi đế, ai dám nói nửa lời về quyền lực của một hoạn quan.

Trong cung, mỗi câu mỗi chữ đều phải vòng vo đủ bảy tám lớp. Người bên cạnh lộ rõ dã tâm với ngôi vị Thiên Tử, mà Thiên Tử như Ô Cảnh lại chẳng hiểu gì.

Cậu chỉ hơi chán, liếc nhìn Ninh Khinh Hồng lúc này đang trầm ngâm nhìn làn hơi từ chén trà.

Cậu cũng muốn uống trà,

Ăn bánh xong, cổ họng hơi khát.

Không hiểu sao, ngay khi lời của Phất Trần vừa dứt, Thiên Tuế gia liền ngước mắt, nhìn Ô Cảnh một cái rồi thản nhiên nói bốn chữ, “Thời cơ chưa đến.”

Thời cơ gì chứ?

Ô Cảnh thấy khó hiểu.

Ninh Khinh Hồng thấy Thiên Tử cứ nhìn chằm chằm vào chén trà, dịu giọng hỏi, “Khát sao?” Đôi mắt Ô Cảnh sáng bừng, “Muốn uống.” Cậu chỉ vào miệng mình, “Ngọt quá, muốn uống nước.” Ninh Khinh Hồng khẽ cười, “Khi nãy còn bảo ăn bao nhiêu cũng không ngán mà.” Y dịu dàng nói, “Mới ăn một chút đã thấy ngán muốn nôn, giờ lại muốn uống trà, sợ trong miệng quá ngọt sao.”

Câu nói này có phần phức tạp, kẻ ngốc chẳng hiểu.

Ô Cảnh ngơ ngác nhìn chén trà, chỉ biết gật đầu, “Ca ca, muốn uống.”

Y dường như bất đắc dĩ, lại như không biết làm sao, chỉ đành cười lắc đầu, ra hiệu cho Phất Trần rót một chén trà.

Ô Cảnh hiếm khi thấy áy náy, băn khoăn tự hỏi có phải mình đã sai, đối phương cũng là có lòng tốt.

Cậu ngoan ngoãn cầm lấy chén trà, uống một ngụm.

Nước trà không đậm, cũng chẳng đắng, uống vào hơi se se, sau đó có chút ngọt hậu, nhiệt độ vừa đủ ấm.

Trong đầu Ô Cảnh chợt lóe lên một ý nghĩ,

Có lẽ vị Thiên Tuế gia này không thích ăn đắng.

Lúc Ninh Khinh Hồng vui vẻ, sức chịu đựng của y cũng hơn thường lệ nhiều, lúc đó y dễ tính hơn, cũng sẵn lòng trò chuyện đôi chút.

Phất Trần thấy chủ nhân gác lại tấu chương, cũng không giữ vẻ im lặng nữa, cười nói, “Cũng sắp đến giờ ngọ rồi, nô tài đi gọi người dọn bữa trưa nhé?” Ninh Khinh Hồng gật đầu.

Phất Trần ra hiệu, một thái giám đứng hầu bên cạnh liền rút lui.

Khi Ninh Khinh Hồng đứng dậy, đám thái giám còn lại lập tức xúm lại, nối nhau xếp tấu chương trên bàn thành từng chồng, gọn gàng mang đi, bút mực, giấy nghiên đều được thu dọn sạch sẽ.

Phất Trần phân phó, “Cứ như thường lệ, đưa về phủ.” Đám thái giám đồng thanh đáp.

Những thái giám hầu cận đều được chọn lọc từ Nội Vệ phủ, không sợ chuyện phê tấu chương bị tiết lộ.

Ô Cảnh bị cảnh tượng này dọa cho ngây ra, ngồi bất động trên ghế, thấy Phất Trần khom người chỉnh sửa áo bào cho Thiên Tuế gia.

Một lúc sau, Ninh Khinh Hồng nở nụ cười thong dong, chậm rãi bước ra ngoài, trông vô cùng thư thái.

Phất Trần theo sau nói mấy câu tán gẫu, “Hôm trước gia đem trả lại con mèo con cho Thái phi, nương nương còn gửi ít lễ đến phủ tạ ơn.”

Ninh Khinh Hồng nhớ lại, “Quả là có chuyện đó.”

Phất Trần hỏi, “Lễ đó, gia muốn nhận hay trả lại?” Ninh Khinh Hồng cười, “Nói nghe xem.”

Phất Trần đáp, “Là mấy bức tranh quý.”

Ninh Khinh Hồng chỉ nhẹ nhàng, “Trả lại đi.”

Phất Trần hiểu ý, biết chủ nhân không hứng thú với mấy thứ đó.

Ninh Khinh Hồng chợt nhớ ra điều gì, “Con chó nhỏ nhặt trong Ngự hoa viên hôm qua ra sao rồi?”

Phất Trần đáp, “Nô tài đã cho thả lại Ngự hoa viên, không rõ hiện giờ ra sao.” Ninh Khinh Hồng hết hứng thú, “Thôi bỏ đi.”

Ô Cảnh ngồi trên ghế, dù xung quanh có nhiều người, nhưng đám thái giám đều rất im lặng, cách xa thế này, cậu vẫn nghe rõ cuộc trò chuyện của hai người.

Cậu vẫn cầm chén trà trong tay, yên lặng ngước lên, nhìn đám người như thủy triều vây quanh bộ quan phục đỏ ở trung tâm, cùng nhau đi ra khỏi điện.

Còn bản thân cậu, chẳng ai quan tâm, bị bỏ lại nơi này.