Chương 12
Buổi tối một người nằm ở trên giường lớn lạnh như băng, không khí nóng bức làm cho người ta hô hấp khó khăn.Tô Viễn Hằng đem điều hòa chạy đến số lớn nhất, đắp chăn nằm trằn trọc, khó có thể đi vào giấc ngủ. Những ngày không có Bắc Đường Mẫn Khiêm bên cạnh, hắn vốn tưởng rằng mình đã thói quen. Thế nhưng y chỉ vừa trở lại một buổi tối, khối thân thể này không chịu thua kém khát vọng được y ôm ấp.
Tô Viễn Hằng trong bóng đêm ngơ ngác mở hai mắt, ánh mắt không biết dừng ở nơi nào, cho đến khi hai mắt dần dần nặng nề, mới mông mông lung lung tiến nhập vào cơn mộng nửa mơ nửa thật.
“Tiểu Ly, nhớ kỹ, tại đây chờ ta. Ba ba rất nhanh sẽ trở lại.”
“Tiểu Ly, nhớ kỹ, phải đợi ba ba. Phải ngoan nga.”
“Hảo hài tử. . . . . . Không cần quên. . . . . . Không cần quên tên của ngươi. . . . . . Tiểu Ly. . . . . . Phi Ly. . . . . . Ngươi đã nói, vĩnh viễn không rời đi. . . . . . Ngươi đã nói. . . . . .”
Đó là nam nhân trong đông đêm rét lạnh đã thấp giọng khóc rồi vứt bỏ chính mình. Hắn là cha của mình. . . . . .
Tô Viễn Hằng trong cơn ác mộng giãy giụa.
Tiểu Ly. . . . . . Tiểu Ly. . . . . . Phi Ly. . . . . .
Phi Ly! ! !
Đó là ai? Đó là hắn sao? Không, không không! Hắn không phải Phi Ly! Hắn tên là Viễn Hằng, hắn gọi là Tô Viễn Hằng! Hắn không phải Ngôn Phi Ly!
“Không ——”
Tô Viễn Hằng thở gấp gáp, mạnh ngồi bật dậy, từ trong ác mộng bừng tỉnh.
Cả người mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, áo ngủ đều ướt đẫm.
Tô Viễn Hằng dùng sức ôm đầu chính mình, cuộn người ở trên giường.
Không! Ta không biết ngươi! Ngôn Dự Hành. . . . . . Ngươi không phải cha của ta. . . . . .
Buổi sáng, Bắc Đường Mẫn Khiêm là bị tiếng chuông cửa thật lớn đánh thức. Y qua loa mặc vào áo ngủ, nhíu mi không khỏi hờn giận đi ra mở cửa.
“Đương đương đương —— buổi sáng tốt lành!”
Siva kêu to nhảy tiến vào, lắc lắc trên tay gì đó, thần khí mười phần kêu lên: “Dinh dưỡng bữa sáng! Lạp lạp lạp —— ha ha, không cần rất cảm kích ta, ta là người đại diện nên mới săn sóc thế a!”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu nhíu mày, nhìn gã công khai đi vào phòng bếp, bắt đầu thu xếp, miệng còn không ngừng một mực nói chuyện.
“Ngươi ngày hôm qua gọi điện thoại cho ta, thật sự là làm ta giật cả mình. Vừa trở về hai ngày ngươi đã không thành thật, cùng bác sĩ Tô đi dạo phố cư nhiên bị phát hiện, chỉ số thông minh của ngươi giảm xuống
a. Ha ha ha. . . . . . May mắn ngươi có ta là một người đại diện năng lực xuất chúng. Yên tâm đi yên tâm đi, ta đã cùng toà soạn báo đánh hảo tiếp đón trước tiên, mọi thứ đều bị ta bãi bình. Nếu hôm nay có
tin tức, chỉ là nói ngươi cùng bạn đi dạo phố giải sầu rồi bị nhìn thấy, sẽ không lộ ra gì đâu. Nhưng nói sao thì người đa tâm sẽ miên man suy nghĩ a, lực chú ý của mọi người sẽ tập trung ở trên người ngươi, sẽ không liên luỵ bác sĩ Tô. . . . . . Di? Bác sĩ Tô đâu? Còn không có rời giường sao?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mi hỏi: “Đã thu hồi xe đến đây chưa?”
Siva buông một tay: “Ta tới lấy chìa khoá a. Không có chìa khoá ta thế nào mang xe về a, đó là xe của bác sĩ Tô đi.”
“Ngươi từ từ.” Bắc Đường Mẫn Khiêm đứng ở ngoài phòng ngủ của chủ nhà, thấy cửa đóng chặt, cúi đầu gõ.”A Hằng, rời giường chưa? Mở cửa.”
Siva mở lớn miệng, giật mình trừng mắt, dùng hình dáng của miệng khi phát âm nói: “Các ngươi ở riêng a?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm căn bản không để ý đến gã, tiếp tục gõ cửa, nhưng không ai đáp lại. Y nhíu nhíu mày, nói: “Ta vào đây.” Nói xong đẩy ra cửa phòng ngủ, đã thấy trên giường không một bóng người.
Bắc Đường Mẫn Khiêm sửng sốt, đi đến phòng tắm, trong đó cũng không thấy bóng người.
Siva ở mặt sau nghiêng đầu nghiêng cổ hỏi: “Bác sĩ Tô không ở đây sao? Mới sáng sớm đã đi làm sao? Ai nha, không đúng nha, ta không phải giúp hắn xin phép rồi sao?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm đi đến tủ quần áo trước mặt, mở ra ngăn tủ nhìn nhìn, phát hiện thiếu vài món quần áo của Tô Viễn Hằng, còn có một cái túi du lịch.
Siva thấy y không nói lời nào, cảm giác không khí trầm xuống, ho nhẹ một tiếng, nhỏ giọng hỏi: “Chuyện gì vậy? Các ngươi cãi nhau sao?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm lẳng lặng đứng im một lát, thản nhiên nói: “Không có gì. Có thể là do tâm tình hắn không tốt, đi ra ngoài giải sầu.”
“Giải sầu?” Siva giật mình nói: “Ngươi mới vừa trở về hai ngày, hắn một mình đi ra ngoài giải sầu?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm không có để ý đến gã, đi vào phòng tắm, bắt đầu rửa mặt.
Siva âm thầm lắc lắc đầu, trở lại phòng bếp tiếp tục chuẩn bị bữa sáng.
Một lát sau, Bắc Đường Mẫn Khiêm lau tóc đi ra, lúc ăn điểm tâm, Siva hỏi: “Còn cần ta đi lấy xe không?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm ngẩng đầu nhìn bàn trà trước cửa hành lang, Tô Viễn Hằng thói quen vừa vào cửa liền đem chìa khoá để ở nơi đó, thế nhưng giờ phút này cái gì cũng không có.
“. . . . . . Không cần.”