Lúc mới mở mắt ra, không nhìn thấy Tô Thẩm Kỳ, Trầm Ánh Ngư suýt nữa tưởng rằng mình đã đầu thai.
Trong bóng tối.
Nàng chợt nhận ra điều gì đó, liền đưa tay bịt chặt mũi, mãi đến khi cảm giác ngột ngạt ập đến, nàng mới sững sờ buông tay ra.
Nàng thực sự vẫn còn sống. Không chỉ vậy, nàng còn quay trở lại quá khứ, thời điểm hai năm sau khi Thẩm phủ bị hỏa hoạn thiêu rụi.
Bây giờ, Tô Thẩm Kỳ mới chỉ mười tuổi.
Còn nàng đã mười bảy.
Có lẽ vì đã từng chết một lần, nên giờ đây dù gặp phải chuyện sống lại đầy hoang đường, tâm nàng vẫn bình lặng như nước.
Trong bóng tối, Trầm Ánh Ngư không chớp mắt nhìn về phía trước, cẩn thận sắp xếp lại những ký ức đã bị mình lãng quên từ lâu.
Kiếp trước, sau khi chết đi, nàng cứ thế mơ hồ đi theo Tô Thẩm Kỳ suốt mấy chục năm, cô độc chứng kiến quá nhiều chuyện. Những điều mà khi còn trẻ nàng từng khổ sở giãy giụa nhưng chẳng bao giờ đạt được, giờ đây thì nàng đã nhìn thấu.
Nghĩ đến những gì Tô Thẩm Kỳ đã trải qua lúc cuối đời, trong lòng Trầm Ánh Ngư trào lên một nỗi hổ thẹn.
Cảm giác ấy tựa như một tấm mạng nhện quấn chặt lấy trái tim, khiến nàng nghẹt thở, thậm chí ở đầu ngón tay cũng phảng phất cơn đau.
Nàng trở mình, lắng nghe âm thanh bên ngoài, có chút không quen với cảm giác được làm người sống lần nữa.
Còn có Tô Thẩm Kỳ, thực ra, y đáng lẽ có thể trở thành một thiếu niên ôn nhuận như gió xuân, chứ không phải gánh trên lưng những tội nghiệt không thuộc về mình, cuối cùng lại vì nàng mà chịu kết cục bi thảm.
Kiếp này, nàng sẽ không làm ngơ mà nhìn một đứa trẻ bị người ta bắt đi nữa.
Nghĩ đến đây, Trầm Ánh Ngư bỗng nhớ ra ở thời điểm này, nàng từng hận Tô Thẩm Kỳ đến thấu xương, mà y cũng cực kỳ ghét bỏ nàng.
Nếu có thể, trước tiên nàng phải cải thiện quan hệ giữa hai người.
Ngoài cửa sổ, cơn mưa xuân tí tách rơi xuống, làm ướt những tán lá chuối ngoài sân. Đến khi mưa tạnh, trong thôn lại vang lên tiếng gà gáy, bầu trời cũng dần sáng rõ.
Giờ Mão.
Trầm Ánh Ngư mở mắt, đôi mắt trong trẻo lướt qua tia sáng nhàn nhạt bên cửa sổ rồi chậm rãi ngồi dậy.
Xung quanh tràn ngập thứ mùi ẩm mốc của một nơi đã lâu không có người ở.
Nàng vô thức cúi đầu, hít nhẹ chăn mền đang đắp trên người.
Ngay lập tức, một thứ mùi khó tả xộc thẳng vào mũi, suýt nữa khiến nàng nôn khan.
Trầm Ánh Ngư nhíu mày, đẩy chăn qua một bên.