Chương 44: Lưu Huỳnh phát hiện
Lần đầu tiên Tiết Tình cảm nhận cảm giác "có tiền cũng không có nơi để tiêu" là như thế nào, ngoài cửa sổ là âm thanh gõ mõ, nàng bày từng tờ ngân phiếu trên bàn, sau khi phủ kín ngân phiếu lên bàn thì ném bạc chơi. Có lúc đột nhiên không nghe thấy tiếng gõ mõ bên ngoài, cũng không cần lo lắng, đó là Thiền Không phương trượng gõ gõ nhàm chán quá nên ngủ thϊếp đi.Tiết Tình phát hiện hô hấp của mình hòa cùng với tiếng gõ mõ của Thiền Không phương trượng sẽ trở nên đặc biệt trôi chảy, thậm chí có cảm giác rất thoải mái. Giữa trưa là thời điểm ánh mặt trời rực rỡ nhất, ánh mặt trời chiếu thẳng vào cửa số lấp lánh tỏa sáng, vì sự quang
hợp mà chồi non từ trong khe cửa bò ra ngoài, phiến lá màu xanh hình bầu dục nhỏ nhẹ run rẩy, phiến lá lay động giống như tiết tấu gõ mõ của Thiền Không phương trượng, như thế này không phải là trùng hợp chứ? Thực vật đơn thuần nhất sẽ cố chấp trong hoàn cảnh sinh trưởng có lợi cho mình, bọn chúng sẽ không bị tư tưởng của mình làm ảnh hưởng, làm như vậy nhất định là có nguyên nhân của nó.
Các môn pháp đều tự mình sáng tạo ra nội công tâm pháp, nhưng cuối cùng chỉ có một ít nội công của các môn phái được công nhận thậm chí là được viết thành sách, chẳng qua chỉ là việc điều chỉnh hơi thở, mà biện pháp trực tiếp nhất để điều chỉnh hơi thở chính là thay đổi phương pháp thở, hít vào, nín thở, hơi thở nặng hơn, ở đâu cũng dùng chút sức lực, cũng sẽ tạo thành hiệu quả nội công khác nhau, buổi tối khi Tiết Tình ngủ đem nội lực chuyển đến tai mới có thể làm nhỏ bớt âm lượng tiếng ngáy của Thiền Không phương trượng, dĩ nhiên, nội lực gầy còm so với nội lực thâm hậu của Thiền Không phương trượng khác nhau một trời một vực, muốn có thể ngủ ngon giấc thì cần phải cố gắng nhiều mới được.
Trong lòng Tiết Tình nảy ra ý tưởng, chẳng lẽ lão hòa thượng này đang.... ....... Tiết Tình tự nói với mình có lẽ trước tiên nên bỏ cái tôi cá nhân của mình xuống, đè nén xúc động bản thân đối với sáu cái chấm trên đỉnh đầu con lừa ngốc, sau khi tĩnh tâm xong Tiết Tình phát hiện ra nhiều điểm kỳ lạ, hoa văn cái cửa gỗ đó dưới ánh sáng mặt trời nhìn thế nào cũng giống hình một người đang đứng, đột nhiên nhớ ra trước kia trong chuyện xưa thường đề cập đến trên tường có hình ảnh người vì trong tường chôn thi thể người, chẳng lẽ trong cánh cửa này cũng có đồ vật kỳ quái!
Tiết Tình không muốn đến gần cánh cửa kia, ngồi trên giường cách khá xa nhìn, càng nhìn hoa văn hình người lại càng thấy quen mắt, vội vàng nhảy xuống giường lấy quyển sách y phái Nga Mi, lật tới trang có bức vẻ kinh mạch của cơ thể con người, so sánh với hoa văn trên cánh cửa, có lẽ là phù hợp, chẳng lẽ Thiền Không phương trượng cố ý nhốt mình ở đây để cho nàng có thể bài trừ tạp niệm hướng về cánh cửa này? Cánh cửa này có thể có quan hệ với Dịch Cân Kinh hay không?
Trong lúc Tiết Tình bị giam lại ở Thiếu Lâm tự, bên ngoài võ lâm Trung Nguyên đang phát sinh ra những biến hóa nghiêng trời lệch đất, trên giang hồ Động Trù ra lời kêu gọi, phái Nga Mi, phái Võ Đang, Thiếu Lâm tự, phái Linh Vũ và Kỳ Lân các đều nhất trí thành lập liên minh Võ Lâm, cung Côn Luân cố ý gia nhập liên minh Võ Lâm, nhưng mà lại nghi ngờ khả năng lãnh đạo của Động Trù, mặc dù đại đa số mọi người đều ủng hộ Động Trù, dù nói thế nào thì mười lăm năm trước cung Côn Luân cũng là môn phái chịu hy sinh lớn nhất trong cuộc chiến với hoang mạc, chỉ có duy nhất một phái là không đồng ý nên Động Trù không thể danh chính ngôn thuận lên chức Minh Chủ, may mắn là bệnh tình của Động Trù không bị ai phát hiện, nếu không cung Côn Luân lại càng có thêm lý do để thay hắn.
"Nhị bá phụ, tin tức ta đã đưa đi." Kiển Điệp vào nhà báo lại nói.
Động Trù đang ngồi ngoài cửa sổ uống rượu, gật đầu một cái tỏ vẻ đã nghe được.
"Nhị bá phụ, ta có một vấn đề muốn hỏi." Kiển Điệp nháy mắt nói.
"Hỏi đi."
"Nếu vị cao nhân kia là bằng hữu của người, tại sao không trực tiếp giới thiệu cho cô cô? Mẹ nói bằng hữu của ngươi rất kỳ quái, nếu cô cô muốn gặp hắn nhất định rất khó khăn." Kiển Điệp nói.
Động Trù trầm ngâm trong chốc lat, thở dài nói: "Sư muội là người rất cực đoan, hơn nữa.... ......." Việc nghi ngờ Tiết Tình kết cầu với Minh Vực không thể nói trước mặt Kiển Điệp nên chỉ nói: "Nếu nàng không muốn bị cuốn vào tranh đấu của liên minh Võ Lâm, thì có thể coi như mọi việc chưa từng xảy ra, nhưng nếu nàng có lòng giúp đỡ, chuyện này nhất định không làm khó được nàng."
"Nhị bá phụ, Thiền Không phương trượng thật sự sẽ truyền Dịch Cân Kinh cho cô cô sao? Mẹ nói Thiền Không phương trượng là người mà so với con lừa già ngu ngốc còn đáng ghét hơn."
"... .....Mẹ ngươi có mộ không?" Động Trù mong đợi hỏi.
"Mẹ nói, khi còn sống nàng gây thù chuốc oán quá nhiều, khó tránh được sau khi chết sẽ có người dùng roi đánh cả thi thể nên bảo ta đem cha và nàng đốt thành tro cốt hòa cùng rồi rải trong bão cát hoang mạc, như vậy nàng và cha có thể cùng nhau tiếu ngạo giang hồ."
Động Trù lộ ra nụ cười: "Ta thật sự hâm mộ cha ngươi, mặc dù sinh mệnh không dài, nhưng những gì muốn làm đều đã làm được, chờ sau khi ta chết đi rồi nhất định đến cả phần mộ của ta sư tỷ cũng sẽ không muốn nhìn thấy."
Kiển Điệp cầm lấy bàn tay khô héo của Động Trù: "Có người sống vô ích trăm năm cuối cùng cũng chỉ là cái xác không hồn, ở hoang mạc có một loại cỏ chỉ nở ba bông, mỗi năm chỉ nở trong một ngày, sau ngày đó sẽ có một mầm móng khác bắt đầu sinh trưởng giữa sườn núi, cho dù chỉ có một ngày, cũng không cách nào xóa sạch được vẻ đẹp của chúng trong một ngày đó."
Động Trù cười cười, sờ đầu Kiển Điệp: "Không ngờ đến người hiểu ta nhất lại là một tiểu nha đầu như vậy."
Nhớ đến danh hiệu đã từng đoạt được trên giang hồ "Ngọc Diện kiếm khách", các hiệp khách thì khen võ công hắn cao cường, còn các hiệp nữ thì khen hắn phong lưu phóng khoáng, không kiềm chế được kiêu ngạo, tư tưởng cao ngất tận mây xanh.
"Đến hoang mạc đi, dù sao ta cũng sẽ nhất trí đứng lên cùng Trung Nguyên chống lại hoang mạc, đến lúc đó ngươi hãy theo mụ la sát kia quay về phái Linh Vũ." Mười năm trước, đây là lời Liễu Tứ Thư nói với Động Trù trước khi đi.
"Căn bệnh lâu năm trong cơ thể sao có thể đấu lại ông trời?" Đây cũng chính là lời cuối cùng của sư phụ Động Trù cũng là chưởng môn tiền nhiệm của phái Linh Vũ nói.
Căn bệnh lâu năm trong cơ thể cũng muốn đấu lại ông trời cũng không bằng niềm tin của bàn một thiếu nữ truyền vào.
Tiếp tục bị nhốt trong phòng Tiết Tình bắt đầu phỏng đoán tình hình thực tế của mình, tập hô hấp với chồi non, quả nhiên có một luồng khí bắt đầu khởi động bên trong người, giống như thực vật đang vận chuyển chất dinh dưỡng, có thể thúc giục nó ở trong người, Diêm Minh am hiểu nhất chính là lấy tốc độ cực nhanh rồi dùng nội lực truyền đến các khớp xương làm cho sức mạnh ở các huyệt vị tăng lên một cách đột biến, kiếm pháp mà Động Trù truyền cho Lưu Huỳnh thì lại là đưa nội lực phát ra bên ngoài cơ thể, đó cũng chỉ là suy nghĩ ở trong đầu, để có thể thật sự sử dụng đến thì điểm nội lực trong cơ thể kia cũng không ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, tu luyện nội công vô cùng tối tăm khó hiểu, cho nên nội lực mới có vẻ trân quý như thế, dường như cánh cửa này đã mổ xẻ một cơ thể con người ra, có thể trực tiếp thấy cơ thể vận hành một cách mạch lạc.
"Con lừa ngốc, ngay cả khi ngươi làm chuyện tốt cũng khiến người khác ghét như vậy sao?" Tiết Tình rất muốn hỏi Thiền Không phương trượng còn đang ngồi gõ mõ ngoài cửa kia.
"A di đà Phật, Phật pháp là phải có duyên, Yêu Tinh thí chủ đối với Phật vừa hữu duyên lại vừa vô duyên, lão nạp chưa từng làm gì cả." Thiền Không phương trượng phụ họa theo tiếng mõ trả lời.
"Tùy ngươi nói thế nào, con lừa ngốc dù sao cũng cám ơn ngươi." Tiết Tình nói.
Thiền Không phương trượng tiếp tục im lặng gõ mõ không nói gì, để Tiết Tình đến Thiếu Lâm tự cũng không phải chủ ý của hắn mà là bị người khác gài bẫy, đưa Tiết Tình và Lưu Huỳnh đến Thiếu Lâm tự, có vẻ giống với nhờ vả hơn, Động Trù lão đệ, quả nhiên ngươi đã biến nơi Phật môn thanh tịnh thành nơi giữ trẻ rồi.
Tiết Tình luôn ngây ngô ở trong phòng, đối với thời gian bên ngoài trở nên mơ hồ, đối với tình cảnh hiện tại của mình lại cảm thấy uất ức, nhưng lại mừng rỡ khi nắm trong tay được nội lực, hiện tại chỉ mong Thiền Không phương trượng sẽ tuân thủ lời hứa hẹn là thả mình ra ngoài, với tình hình như thế, đến một ngày nào mình sẽ phá cửa để ra là chuyện không phải là không có khả năng. Chẳng qua là vẫn không có chút tin tức nào của Lưu Huỳnh nên nàng cảm thấy không yên tâm, từ đầu đã lo lắng hắn có thể xảy ra chuyện gì không tốt, càng về sau lại càng có cảm giác mình sắp phát hỏa đến nơi. Mặc dù đối với mình không phải là chuyện xấu, nhưng trong lòng vẫn có cảm giác bị lừa, Lưu Huỳnh luôn luôn thuận theo nàng, làm sao Lưu Huỳnh có thể lừa gạt nàng? Chẳng lẽ bởi vì kịch bản thay đổi, quan hệ người với người cũng thay đổi sao? Tiết Tình rất không yên tâm với Lưu Huỳnh, cho đến nay mục tiêu của nàng chính là thay đổi tình tiết trong nguyên tác, đến khi nàng làm rối loạn mọi bước đi trong nguyên tác, thì lại đột nhiên cảm thấy bàng hoàng khi không cách nào có thể dự đoán được tương lai, tất cả đã vượt ngoài tầm kiểm soát so với nguyên tác rồi, cũng không trúng chỗ nàng muốn, tương lai sẽ phát sinh thêm điều gì không ai có thể biết trước được.
Một cánh cửa ngăn cách Tiết Tình và thế giới bên ngoài, cũng tách rời hai mùa, cuối mùa thu đi qua chính là đầu mùa đông, năm nay trận tuyết đầu mùa đông tương đối ôn hòa, tung bay trên mặt đất là những bông tuyết mỏng manh, cả núi Thiếu Thất là một mảng trắng xóa. Sau khi mùa đông đến Thiền Không phương trượng cũng không đến nữa, hắn ngại rằng gõ mõ sẽ đông lạnh cả tay nên như mèo ngủ đông ở trong phòng, liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng Thiền Không phương trượng, không được nghe âm thanh gõ mõ phiền toái của hắn, Tiết Tình có chút cô đơn lại có chút nhớ hắn. Tưởng tượng hình hoa văn là Diêm Minh, một phần lười biếng luyện kiếm, ngoài cửa vang lên âm thanh của tiếng bước chân trên tuyết.
"Con lừa ngốc, cuối cùng cũng đã chịu chui từ chăn ra rồi sao?" Tiết Tình giễu cợt nói.
"Sư thúc". Truyền đến là giọng nói sạch sẽ của Lưu Huỳnh.
Vạn lần không nghĩ tới là Lưu Huỳnh, Tiết Tình đờ mặt ra: "Ngươi.... ....Nên cho ta một lời giải thích đi."
"Ta không thể gặp sư thúc vì sợ người sẽ phân tâm." Cách một cánh cửa, Lưu Huỳnh trả lời.
"Cho ta ra ngoài." Tiết Tình ra lệnh.
"Vẫn chưa được." Lưu Huỳnh trả lời.
Ở bên trong cửa, sắc mặt Tiết Tình đã tái nhợt, hắn cự tuyệt yêu cầu của mình, tượng gỗ mà cũng có tư tưởng của mình, dĩ nhiên thầy giáo sẽ căng thẳng, trong lòng có chút lạnh lẽo, xuất hiện một loại cảm giác kém may mắn.
"Thế nào, ngay cả lời của ta cũng không nghe sao?" Đôi môi Tiết Tình run rẩy hỏi.
"Mạng của ta là do sư thúc cứu, cho nên ta mới nghe lệnh của nàng, nhưng nếu ngươi không phải là nàng, như vậy thì không cứu mạng ta nên vì sao ta phải nghe lời ngươi." Lưu Huỳnh lạnh lùng nói.
Trong lòng như bị dội một gáo nước lạnh, Tiết Tình không ngờ rằng cổ nhân ở thời đại này có thể tưởng tượng ra việc xuyên không chuyển kiếp này, Tiết Tình véo một cái thật đau, rất đau nha, không phải là đang nằm mơ, lần đầu tiên nàng hy vọng là mình vẫn đang nằm mơ, tại sao Lưu Huỳnh lại nói như vậy? Hắn đã nhận ra điều gì? Trong lòng Tiết Tình loạn cả lên, chẳng lẽ hắn đã biết là mình xuyên không đến? Làm sao hắn biết được, cái này không quan trọng, quan trọng là ... ..........Hắn nghĩ tiếp theo sẽ làm thế nào, Tiết Tình đứng sát vào cửa, trong tay nắm chặt Thanh Vân kiếm, kiếm là hóa thân của kiếm khách, Thanh Vân kiếm là hóa thân của Lưu Huỳnh, giờ khắc này nắm nó trong tay lại có cảm giác vừa xa lạ vừa nặng nề.