Chương 19: Lão thái bà kể chuyện cổ tích
Mặc dù ở chân núi có làm thời gian trễ nãi một chút, cũng may trước khi trời tối vẫn kịp chạy tới trấn nhỏ.Theo quy cũ, vào khách sạn sang trọng nhất, thuê hai gian phòng hảo hạng ở bên cạnh nhau.Gần tới Đoạn Kiếm sơn trang, nên trấn nhỏ hội tụ các lộ khách giang hồ, vừa có rất nhiều người giang hồ đang nâng cốc cười nói, mấy tráng hán thi so tài sức mạnh, Tiết Tình ngại ồn ào, muốn cùng Lưu Huỳnh ăn trong phòng. Cơm nước xong, Lưu Huỳnh trở về gian phòng của mình, Tiết Tình trải tốt giường cho mình, ngồi ở trên giường không biết làm gì. Cổ đại không có TV, không có máy vi tính cũng không lưu hành viết tiểu thuyết, không trách được trong nhà cổ nhân đều có rất nhiều trẻ con, thật sự là nhàm chán a!
Tiết Tình nhảy xuống giường, đi giày vào, cuộc sống không có Lưu Huỳnh quả nhiên là cuộc sống không hoàn chỉnh đây nè. Bước ra khỏi cửa, sát vách chính là phòng của Lưu Huỳnh, Tiết Tình gõ nhẹ hai cái, không ai mở cửa, lại nằng nặng gõ hai cái, vẫn là không có người mở cửa, cửa là khóa trái từ bên trong, nói rõ trong nhà có người, chẳng lẽ Lưu Huỳnh ra ngoài quên khóa cửa nên tặc vào trộm rồi ! Bạc mang cho Động Trù cũng đều để ở trong phòng của hắn a!
Tiết Tình tại sao có thể chịu được tổn thất tài sản lớn như thế, dưới tình thế cấp bách cũng không để ý thân thể mình dễ hư, dùng sức vọt tới cửa phòng. Tiết Tình mặc dù không có nội lực, thân thể hàng năm tập võ cũng khá cường tráng như trâu, cửa gỗ nhỏ mỏng manh này sao chịu nổi lực đẩy của nàng, phát ra thanh âm đáng thương. Tiết Tình vọt vào, phát hiện trong phòng có một bồn gỗ lớn, trong chậu nước nóng c̣òn bốc hơi nóng, người trong nước còn lộ bả vai trắng noãn, hảo , các loại phim cổ trang truyền hình cũng dạy cho Tiết Tình, loại tình huống này gọi là tắm rửa, mà cử động của Tiết Tình lúc này gọi là xông vào nhà tắm của nam.
Lưu Huỳnh đang tắm, Tiết Tình đột nhiên xông vào phòng, ánh mắt hoảng sợ nhìn thẳng ánh mắt rung động của Tiết Tình, hai bên đều không cử động, lúng túng, chỉ bảo trì mấy giây, Lưu Huỳnh kích một chưởng vận đủ nội lực đánh trên mặt nước, kí©ɧ ŧɧí©ɧ một mảng lớn bọt nước, bọt nước trong suốt giống như Mosaic ngăn trở tầm mắt Tiết Tình, có một giọt nước nhỏ rơi vào cột cửa bên cạnh Tiết Tình, ở cột cửa nhẹ nhàng lưu lại một hố nhỏ, Tiết Tình cả kinh.
"Ngươi muốn gϊếŧ sư thúc ngươi sao!" Tiết Tình kêu to chạy ra khỏi phòng, nàng mới vừa bước ra, cửa phòng đã bị đóng mạnh. Tiết Tình đứng ở cửa vỗ ngực, cổ nhân đối với thân thể mình không phải quan tâm bình thường, trinh tiết liệt nữ vì trinh tiết có thể tự sát, Lưu Huỳnh vì thủ thân như ngọc có thể gϊếŧ mình a!
Ở cửa phòng Lưu Huỳnh ngẩn ngơ một lát, Tiết Tình rốt cuộc phát hiện mình không có cơ hội tiến vào nữa, ngoan ngoãn rời đi. Đã qua thời gian ăn cơm, vẫn một mình dưới sảnh, nhưng vì bên ngoài mưa rơi xuống như trút nước, nên càng có nhiều người chạy vào khách sạn trốn mưa, trước mặt nói qua thứ giải trí của cổ nhân không nhiều lắm, cho nên có khá nhiều người ngồi uống rượu xung quanh. Tiết Tình nhìn một bàn vài món ăn nhẹ, lại muốn một bầu rượu nhạt, vùi ở trong góc ăn một mình, ăn cái gì cũng không phải trọng điểm, nàng nhĩ lực rất tốt, nghe một chút những người khác hàn huyên chuyện trên giang hồ cũng có thể gϊếŧ thời gian.
"Năm trước, năm ngoái, năm nay, ta hàng năm đều tới, Đoạn Kiếm sơn trang vẫn không chịu đánh kiếm cho ta." Một kiếm khách uống cạn một ly rượu, mở giọng oán trách.
"Ha ha, ngươi chỉ mới đi ba lượt thì nói làm gì, ta đi những mười lần bọn họ cũng không chịu giúp ta đánh kiếm." Một người ngồi cùng bàn mở giọng an ủi.
"Ngươi nói, tiện tay làm một vũ khí thì có khó khăn gì."
"Không phải nói còn có một nơi gọi Lệnh Hồ, cũng là rèn vũ khí nhất đẳng, thậm chí có thể sánh ngang cùng Đoạn Kiếm sơn trang."
"Phải, nhưng họ toàn là người cổ quái sống nơi thâm sâu cùng cốc, ngay cả mặt mũi cũng không thấy được, ta vẫn là ngoan ngoãn đi cầu Đoạn Kiếm sơn trang."
"Ai, chỉ có thể như vậy rồi."
Tiết Tình theo bản năng sờ sờ kiếm trong tay áo trong ngực, đồ chơi này có lẽ rất có lai lịch? Trừ ngoại hình quá hóa lệ, phải có nói nguyên liệu của nó hết sức hiếm có, những cây kiếm thông thường bày bán trên các hàng rèn khó có thể so sánh, bằng không Tiết Tình cũng không nỡ đổi.
Mưa bên ngoài tựa hồ không có dự tính tạnh xuống, lại có một người một thân đầy nước mưa chạy vào khách sạn, người nọ cũng chỉ là một lão thái bà tóc bạc, không có gì đặc biệt, khiến Tiết Tình cảm giác hứng thú là hai đồng tử đi theo phía sau nàng, một người thì trên tóc cột dây màu xanh, một người khác cột dây màu đỏ, hai người là sinh đôi, xem ra cực kỳ thú vị, hai đồng tử cầm một vật trong tay cũng rất kỳ lạ, đồng tử dây xanh ôm cái trống nhỏ, đồng tử dây đỏ cầm một vật tựa như phách nhịp.
Tiết Tình cảm giác hứng thú không ngừng với lão thái bà cùng đồng tử, lão thái bà vừa mới cùng chưởng quỹ dứt lời, thì có người giang hồ uống say chuếnh choáng đứng lên nói: "Lão thái thái là người kể chuyện phải không?"
Lão thái bà nhìn hắn một chút, nói: "Lão thân vân du tứ hải, lấy kể chuyện làm thú vui."
"Tốt lắm! Bên ngoài mưa to không ngừng, mọi người ở chỗ này đang buồn bực, lão thái thái có thể kể vài câu chuyện cho chúng ta đỡ buồn không?"
Lời của hắn trúng ngay tim đen mỗi người, rối rít phụ họa năn nỉ: "Đúng vậy a, lão thái thái, cho chúng ta nghe vài chuyện, tiền thưởng nhất định không ít."
Lão thái bà suy nghĩ một lát, nói: "Nếu chư vị khách quan có nhã hứng, lão thân sẽ kể vài chuyện, khách quan muốn nghe cái gì?"
"Lão thái thái, nói một chút trên giang hồ gần đây có cái chuyện gì mới."
"Tốt, lão thân sẽ kể một chút những chuyện mới trên giang hồ. " Lão thái bà mới vừa bắt đầu, hai đồng tử sanh đôi liền gõ nhạc khí đệm cho nàng: "Nhắc tới chuyện mới trên giang hồ, thì thật không ít, các vị khách quan nghe lão thân chậm rãi kể, Kiều Dật Quân kiệt xuất Võ Đang đại đệ tử, cùng khuê nữ Tây Lân các chủ đính ước, khuê nữ Tây Lân các chủ gọi Trình Linh, trời sanh mỹ lệ như mẫu thân, cầm nghệ tuyệt vời thông hiểu thập lục huyền cầm, tài mạo song toàn, bụng đầy kinh luân; Kiều Dật Quân, phái Võ Đang, văn hay, võ giỏi, cùng Trình Linh này vốn là một đôi trời sinh, ai ngờ Kiều Dật Quân, lại đến Tây Lân các chủ vội vã từ hôn, đáng thương cho Trình Linh về sau phải lẻ loi!"
Tiết Tình vịn đầu, không cần biết cái thời đại gì, không cần biết có camera, máy nghe lén hay đám chó săn hay không, bản năng nhiều chuyện của loài người chưa bao giờ thay đổi. Đáng thương cho Kiều Dật Quân, mặc dù Tiết Tình biết nguyên nhân hắn từ hôn là do yêu người khác, nhưng chuyện hắn từ hôn lại thành điểm nhơ bị lan truyền ra ngoài.
Nghe những khách nhân một mặt thảo luận một mặt trầm trồ khen ngợi, lão thái bà bị khích lệ, tiếp tục hát lên: "Liễu thúy hồ, sóng bích ánh, cực lạc nhân gian Thanh Bình Nhạc, có một hồng bài mới, gọi là Ỷ Thuần, được tổng quản mang về, nói về Ỷ Thuần cô nương a, bộ dáng vô cùng đẹp, cầm nghệ tuyệt phối, vang danh bốn phương, mang ngàn vàng chỉ cầu được nghe một đoạn cầm âm, mà dư âm sau đó còn văng vẳng bên tai tận ba mươi ngày, có thể nói, khi giai nhân nhẹ chau mày, nghiêng nước nghiêng thành nghiêng túi tiền, bao nhiêu vương tôn quý tộc đều sụp đổ."
Nghe khách nhân cười ha ha, có một vị nghe được rất cao hứng, lớn tiếng hỏi: "Lão thái thái, ngươi có phải cái gì cũng biết hay không à?"
Lão thái bà hát lên: "Hỏi lão thân, biết gì? Lão thân chỉ có thể nhẹ lắc đầu, hỏi lão thân, không biết gì? Lão thân cũng là nhẹ lắc đầu."
"Ha ha ha, lão thái thái đủ ngông, người đã cái gì cũng biết, vậy nói một chút trên giang hồ hiện tại ai có thể đảm nhiệm đệ nhất thiên hạ?"
"Vị khách quan kia, hỏi thật hay, giang hồ mênh mông, nhân tài xuất hiện lớp lớp, bao nhiêu anh kiệt ra đời, nếu hỏi thiên hạ đệ nhất, ai có thể đảm nhiệm, ta chỉ nói một người, Đông Kỳ các chủ Tiêu Quy Ứng, văn hay, võ giỏi, tài đức vẹn toàn thiên hạ ai cũng rõ, nếu là khách quan ngươi không tin, lão thân lại nhắc một người, đi hướng đông, Linh Vũ phái, sư muội Chưởng môn gọi Tiết Tình, nhắc tới Tiết Tình cô nương a, năm tuổi chinh chiến hoang mạc, bảy tuổi luyện kiếm pháp, mười tuổi tinh thông kiếm pháp, mới có thể khuynh thiên hạ, võ càng khuynh thế nhân, Kỳ Nữ Tử như thế, lại nhất kiến chung tình với Tiêu Quy Ứng, ngươi nói Tiêu Quy Ứng này, có thể xưng hùng hay không?"
"Khục!" Tiết Tình phun ra một hớp rượu nhạt, hoàn hảo không mang dịch dạ dày văng ra, kể chuyện về Tiêu Quy Ứng thì kể Tiêu Quy Ứng, làm gì đột nhiên nói đến nàng, khiến nàng một chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.
Tiết Tình cảm giác năng lực chịu đựng của mình đã đến cực hạn, vẫn là nên rời đi, ngộ nhỡ bị người phát hiện mình là xì căng đan nữ chính, mạnh mẽ yêu cầu ký tên thì làm thế nào. Mới vừa đi một đoạn, liền đυ.ng phải Lưu Huỳnh.
"Sư thúc, ta đang muốn xuống dưới tìm người." Nhìn thấy Tiết Tình, trên mặt Lưu Huỳnh xuất hiện một tầng màu hồng nhạt quỷ dị.
"Chớ đi xuống, ở dưới quá đáng sợ, chúng ta vẫn là nên lên trên tốt hơn." Tiết Tình đẩy Lưu Huỳnh lên.
Lưu Huỳnh khó hiểu, nghi hoặc hỏi: "Sư thúc, mặt của người tại sao lại hồng hồng?"
"Mệt!" Tiết Tình quả quyết, nhìn Lưu Huỳnh, thân thể của nam nhân rốt cuộc cùng nữ nhân không giống nhau, quá nặng!
"Sư thúc, mới vừa rồi. . . . . . Thật xin lỗi, ta hoảng hốt. . . . . . Không có chừng mực . . . . . ." Màu hồng nhạt lại leo lên trên khuôn mặt Lưu Huỳnh.
"Là ta không đúng, ta cho là trong phòng ngươi có tặc rồi, sư thúc là lo lắng an nguy của ngươi, cũng không phải lo lắng bạc trong phòng ngươi, yên tâm, sư thúc cái gì cũng không thấy. . . . . .Có lẽ thế."
"Sư thúc!"
Đêm đó Lưu Huỳnh ngủ không tốt lắm, thỉnh thoảng mộng đẹp, thỉnh thoảng gặp ác mộng, liên tiếp hành hạ hắn, trong miệng luôn kêu: "Sư thúc! Không được!" Lúc này Tiết Tình đang ngủ trong phòng cách vách, ôm gối phát ra tiếng cười da^ʍ tà, nếu như nàng nhìn thấy bộ dáng thê thảm của Lưu Huỳnh, lật cuốn thầy thuốc gia đình, nàng sẽ biết triệu chứng Lưu Huỳnh gọi là bị hoảng sợ quá ðộ.
Dậy sớm, thu thập xong hành lý lần nữa lên đường, ra khỏi cửa phòng đυ.ng phải Lưu Huỳnh giống như mới vừa rời giường, Tiết Tình nhìn chằm chằm mặt của Lưu Huỳnh một chút nói: "Ah, sư điệt, con mắt của ngươi thế nào bị sưng lên?"
"Ngủ không ngon." Lưu Huỳnh buồn bã ỉu xìu trả lời.
"Giường ngủ nơi này không thoải mái sao? Vậy lần sau chúng ta đổi sang khách sạn tốt hơn."
"Là vấn đề riêng của ta, giường ngủ không sao, sư thúc không phải lo lắng cho ta, qua một đoạn thời gian là tốt." Lưu Huỳnh tin tưởng thời gian sẽ chữa khỏi tất cả, bao gồm nội tâm bị thương của mình.
"Nếu không ngủ được thì nói cho ta biết, mê hương trong túi xách còn chưa có dùng qua, một bọc lớn đấy." Tiết Tình vỗ vỗ bọc y phục nói.
"Sư thúc. . . . . ."
Ăn xong điểm tâm, hai người đi tìm chưởng quỹ khách sạn tính tiền.
Chưởng quỹ thật nhanh tính toán sổ sách nói: "Tổng cộng bảy bạc ngân, khách quan đưa một lượng bạc, đây là bạc thối lại."
Tiết Tình nhận lấy bạc thối lại từ tay chưởng quỹ, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, hỏi: "Chưởng quỹ, ngày hôm qua tiệm có một thiếu nữ mặc y phục đỏ ở qua không?"
"Có, ở sát vách ngài, thế nào? Gây ầm ĩ đến ngài sao?"
"Không có, cám ơn ngươi, chúng ta cáo từ."
Quả nhiên nàng là đi theo dõi, nhất định phải bắt được nàng hỏi cho rõ ràng, nếu không trong lòng rất khó chịu đây.