Hà Tinh Du cảm nhận được luồng gió rít qua tai, cơ thể anh rơi xuống rất nhanh, nhanh đến mức mà trong khoảnh khắc đó, đầu óc anh lại tỉnh táo hơn bao giờ hết.
Anh biết mình sắp chết. Từ tầng mười tám, bị đẩy xuống từ sân thượng cao nhất, sống sót là điều không thể. Nhưng ngay khi anh sắp chạm đất, trước mắt bỗng tối sầm lại, và anh cảm thấy thân thể mình, hay đúng hơn là linh hồn của mình, bắt đầu trôi bồng bềnh lên.
Anh nhìn xuống đám đông hỗn loạn bên dưới, nhiều người vây quanh quan sát, nhưng linh hồn anh lại dần bay xa, đến khi mọi thứ phía dưới biến mất và anh gần như hòa vào bầu trời thì viên ngọc bội mà anh luôn đeo từ bé đột nhiên phát sáng, bao phủ lấy anh. Cùng lúc đó, trong đầu vang lên một giọng nói mà anh chưa từng nghe bao giờ.
“Đạo gia Thiên Vũ phái đời thứ một trăm linh tám, chưởng môn trẻ tuổi nhất Hà Thiên Sư, trong thời gian đảm nhiệm chức vị đã hy sinh thân mình vì cứu thế, tuổi trẻ mà đoản mệnh. Đặc biệt cho phép chuyển sinh sau ba trăm năm để hưởng phúc thọ, nhưng do lỗi lầm của hậu nhân mà Hà Thiên Sư gặp tai nạn ngoài ý muốn trước khi trọn trăm năm. Nay đặc biệt chuẩn cho trọng sinh, sửa chữa sai sót quá khứ, bù đắp cho Hà Thiên Sư, giúp người nhớ lại tiền kiếp cùng pháp lực ba trăm năm trước.”
Khi câu nói vừa dứt, Hà Tinh Du còn chưa hiểu nổi ý nghĩa, đầu anh đã đau như búa bổ. Cơn đau dữ dội xé toạc linh hồn khiến anh không kìm được phải nhắm nghiền mắt lại. Ngay lúc đó, một loạt ký ức không thuộc về anh ồ ạt xông vào – hoặc nói đúng hơn là chúng thuộc về anh, nhưng là kiếp trước của anh, trước khi chuyển sinh ba trăm năm về trước.
Không biết đã qua bao lâu, Hà Tinh Du đang nhắm chặt mắt, khuôn mặt mang vẻ u sầu vì mười mấy năm chịu đè ép, dần dần giãn ra. Thay vào đó là một vẻ bình tĩnh, điềm nhiên, giữa đôi mày toát lên sự thư thái, sáng láng. Khi anh từ từ mở mắt, ánh mắt trong veo, kiên định, khí chất xung quanh dường như hoàn toàn thay đổi, thần tiên phong thái, hệt như đã tái sinh.
Ngay khoảnh khắc tiếp theo, khi linh hồn vừa bị tách ra, anh cảm thấy mình như rơi vào một nơi nào đó, hòa nhập cùng một cơ thể. Anh mở mắt, nhận ra mình đang nằm trong một phòng bệnh.
Trước mặt anh là một chàng trai trẻ tuổi, diện mạo anh tuấn, chính là vinh Thành cách đây nhiều năm.
Lúc này, phiên bản trẻ của Vinh Thành đang cúi đầu gọt táo, vừa dịu dàng hỏi han đầy quan tâm: "Anh ấy à, vẫn hậu đậu như ngày nào. Sao ở ngay trước cửa nhà mà cũng có thể ngã được nhỉ? Nếu không phải vì tôi quay lại lấy đồ, anh ngã ở đó thì ai cứu? Điện thoại thì vỡ nát hết cả, gọi trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng nghe, có phải muốn dọa tôi đau lòng đến chết không?”
Vừa nói, cậu ta vừa gọt xong quả táo, đưa tới trước mặt anh với ánh mắt tràn đầy sự quan tâm. Thế nhưng, dẫu Vinh Thành có trẻ hơn mười lăm năm thì kỹ năng diễn xuất vẫn còn non nớt, thiếu sự điêu luyện, nên dưới lớp ngụy trang đó, vẫn có thể nhìn ra ý đồ và âm mưu che giấu đằng sau những lời ngọt ngào này.
Hà Tinh Du cuối cùng cũng lục tìm được ký ức từ ba trăm năm trước và cả ba mươi bốn năm trong kiếp này, hiện tại anh đã trở về thời điểm mười lăm năm trước, khi vừa gặp sự cố ngay sau khi nhận được cơ hội giúp anh bùng nổ nổi tiếng.
Năm đó, sau khi anh gặp chuyện, cơ hội ấy đã rơi vào tay người đàn ông trước mặt anh – bạn trai bí mật của anh, Vinh Thành. Đối phương quả nhiên một đêm nổi tiếng, còn anh, sau khi Vinh Thành nổi tiếng, lại bị bôi nhọ rằng cơ hội này có được là nhờ có quan hệ không minh bạch với đạo diễn Hứa của bộ phim này.
Khi ấy, đạo diễn Hứa vừa hoàn thành phim đã đi nước ngoài để lựa chọn đề tài cho bộ phim tiếp theo, không hay biết về việc này và cũng không thể liên lạc. Không có đạo diễn Hứa lên tiếng, Hà Tinh Du không thể tự bào chữa, mọi lời giải thích đều trở nên vô ích. Thế nhưng, đó vẫn chưa phải là đòn cuối cùng đánh gục anh.
Điều khiến anh gục ngã chính là một tin nhắn trên Wibo.
Người gửi tin nhắn tên là Đoạn Quân, là bạn thân từ nhỏ của Hà Tinh Du.