Nhìn tới nhìn lui, y phát hiện ra hiện tại mình chỉ có thể sử dụng kỹ năng thứ nhất. Dù sao, kỹ năng thứ hai chỉ để hỗ trợ, còn kỹ năng thứ ba thì thời gian hồi chiêu quá lâu, còn có nhiều hạn chế.
“Thế giới tu tiên chắc hẳn có không ít quỷ hồn. Nhưng trong thế giới này, quỷ hồn thực sự có liên quan đến mình thì có lẽ chỉ có nguyên thân thôi. Hơn nữa, người đó trước kia từng là tu sĩ, đủ để bảo vệ mình. Chỉ là không biết hảo cảm của hắn với mình có cao không. Dù không cao, mình hiện là hy vọng duy nhất để hắn báo thù, chắc không đến nỗi không nể mặt mình chứ.”
Trì Nhất Huyền điều chỉnh lại tâm trạng, chuẩn bị thử kích hoạt kỹ năng triệu hồi. Trước nguy cơ sinh tử, đừng nói đến việc hô một khẩu hiệu ngáo chó, ngay cả bảo y tự đâm mình một nhát thì y cũng không do dự ấy chứ. Dù sao thì sau này có thể tẩm bổ lại bản thân mà.
Nhưng đúng lúc này, từ cuối Vô Danh cốc vang lên những tiếng ầm ầm. Cùng lúc đó, hai người quản sự vốn đang ngồi uể oải ở cửa sơn cốc liền bật dậy, hốt hoảng kêu lên: “Chuyện gì thế? Khổ Hải Đạo mở sớm rồi sao?”
Sau khi triệu hồi xong Mệnh Khí, Trì Nhất Huyền nhận thấy ngũ quan của mình trở nên nhạy bén hơn rất nhiều. Trước đó y không thể nghe thấy tiếng nói chuyện ở cửa sơn cốc.
Y không khỏi quay đầu nhìn về cuối sơn cốc, chỉ thấy nơi vốn là vách đá giờ đây xuất hiện một thông đạo dài. Đồng thời, trên không của sơn cốc, màn sương mờ cuộn trào dữ dội, từ đầu kia của thông đạo, một luồng tà khí đậm đặc hơn cả sương mờ trên đỉnh chậm rãi lan tỏa. Đi kèm với nó là một hơi lạnh cắt da cắt thịt.
Trì Nhất Huyền không nhịn được hắt xì, cảm giác như mùa đông bước vào hầm băng. “Đây là gì thế?”
[Đó là tà khí từ Khổ Hải.]
Trì Nhất Huyền: “Ta biết, ý ta là tà khí hình thành thế nào?”
Mệnh Khí dường như cũng cạn lời: [Ở đây không có mạng, phạm vi trinh sát chưa tìm được đáp án, ta cũng không biết.]
Nghe nó nói vậy, Trì Nhất Huyền thầm tự hào. Quả nhiên là trợ lý AI trong trò chơi của mình, giống người thật ghê!
Việc Khổ Hải Đạo mở sớm rõ ràng đã khiến hai tên quản sự trở tay không kịp. Nhìn vẻ mặt của họ, ai cũng muốn quay đầu bỏ chạy. Nhưng lệnh trên còn đó, họ buộc phải đứng lại.
“Chỉ còn cách hiến tế trước thôi!” Quản sự Giáp nói.
“Nhưng “nhân lễ” chưa vận chuyển đủ!” Quản sự Ất nôn nóng.
“Thì sao? Chỉ cần ổn định được phong ấn là ổn thôi!” Quản sự Giáp nói, trên mặt lóe lên vẻ tàn nhẫn.
Quản sự Ất lập tức hiểu ý, ánh mắt quét về phía nhóm tạp dịch đang bối rối bất an.
Ngay sau đó, một tạp dịch đứng gần nhất bị quản sự Giáp dùng roi cuốn lấy, quăng thẳng vào Khổ Hải Đạo.
Tạp dịch kia không chút phòng bị, bị roi quất bay đi hơn phân nửa sơn cốc, trong tiếng gào thét thảm thiết, cơ thể của tạp dịch bị sương mù tà khí nuốt chửng sạch sẽ. Sau khi nuốt được một mạng người, màn sương đen cuồn cuộn vốn đang chực tràn ra lập tức bình tĩnh lại, tốc độ lan ra cũng chậm hơn một ít, rõ ràng là đã được trấn an.
Thấy cảnh này, đám tạp dịch lập tức xôn xao. Bọn họ chỉ đến đây làm thuê, nào ngờ lại bị xem như cá trên thớt mà làm thịt thế này!
Con người ai cũng biết xu lợi tị hại, đám tạp dịch lập tức không chút nghĩ ngợi mà lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng quản sự Ất ném ra một pháp khí chặn đường bọn họ: “Dù là ai thì cũng đừng hòng chạy thoát!”
Pháp khí hình con dấu vừa chạm đất liền mở ra một kết giới chắn ở lối ra của sơn cốc. Những tạp dịch cố vượt qua kết giới đều bị bắn ngược lại, ngã nhào trên mặt đất.
Quản sự Giáp nhìn bọn họ chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nếu Khổ Hải Đạo lan ra ngoài cốc, hậu quả sẽ không thể tưởng thượng được. Các ngươi tự nguyện hiến thân phong ấn Khổ Hải Đạo, chủ nhân sẽ ghi công cho các ngươi, gia đình các ngươi cũng sẽ nhận được nhiều trợ cấp hơn.”
Quản sự Ất hừ một tiếng: “Có khi đây là vận may của các ngươi ấy chứ. Hôm nay đến lượt mới gặp được cơ hội tốt này.”
Nhóm tạp dịch nghe vậy thì mặt mày lộ vẻ tuyệt vọng. Nhìn thấy hai quản sự giơ roi chuẩn bị kéo thêm người hiến tế, một thanh niên thon gầy trong đám người bỗng bật dậy. Một thanh đao dài từ hư hóa thực xuất hiện trong tay gã, chém thẳng về phía quản sự.