Hoàng Sủng

Chương 5: Thật Thú Vị.

Dù cho tâm tình có ra sao đi nữa, thì mấy ngày nay, rốt cuộc, Lãnh Ngự cũng đã hiểu rõ, chấp nhận một sự thật rằng:

Y đã chết, hơn nữa, còn trọng sinh, nhập hồn lên trên thân của người khác……

Là, một vị hoàng tử không được sủng ái.

Lãnh Mạt, năm nay đã hai mươi tuổi. Là do, khi Lãnh Quân Ngạo mười lăm tuổi, đã ân sủng một cung nữ lưu lại dòng

giống. Hiện tại, đã bị Lãnh Quân Ngạo ban cho cái danh xưng là ‘khí tử ’, biếm vào lãnh cung……

Mà, thời gian cũng không thay đổi, ngày đó khi y trọng sinh, đúng vào thời y đã chết đi: ngày mười lăm, tháng hạ chí, năm nhâm tuất. Khi vừa nhìn thấy Lãnh Quân Ngạo, trong lòng của y liền ẩn ẩn kích động, nhưng thực mau, loại tâm tình này liền biến mất không thấy……

Sau khi bị mang về lãnh cung, y càng thêm thanh tỉnh. Liền tính, y có còn sống, vẫn còn cùng một thế giới với Cô Minh đi nữa, thì được tính là gì đây.

Thân xác này vốn không phải là của y. Họ tên cũng không phải là của y. Hơn nữa, liền tính, y vẫn là Lãnh Ngự, thì y vẫn còn muốn trở về tìm Cô Minh sao ?

Y không có cách nào trả lời được cả.

Nhưng, y vẫn hiểu rõ một điều.

Lúc này đây, y cũng không muốn lập tức quay trở về bên cạnh Cô Minh nữa……

Từ sau khi Cô Minh mười lăm tuổi, tình cờ cứu được y, thì y vẫn luôn bồi ở bên cạnh Cô Minh.

Chớp mắt một cái, cũng đã trôi qua năm năm, bây giờ, y vẫn là nên buông xuống đi……

Chỉ là vừa nhớ đến thân phận hiện tại của mình, y lập tức có chút đau đầu.

Nhập hồn vào trên thân ai không nhập. Xui xẻo, lại cứ phải nhập vào thân thể nhi tử của Lãnh Quân Ngạo.

Hai năm trước, Lãnh Quân Ngạo đã từng đi du ngoại xuất tuần, ghé qua Lưu Trần Sơn Trang.

Lúc ấy Cô Minh không có mặt, cho nên, đại tổng quản là y đây phải ra mặt tiếp đãi Lãnh Quân Ngạo. Nói thật, đối với cái tên hoàng đế Lãnh Quân Ngạo, y vốn không có cái hảo cảm gì cả.

Chung quy, y vẫn cảm thấy, trong đôi con ngươi màu hổ phách kia, đều vẫn luôn xem thường mọi thứ, hoàn toàn khác với sự lạnh lẽo của Cô Minh.

Lãnh Quân Ngạo càng nhiều thêm một loại hơi thở ngạo mạn, tự kiêu, tự phụ của đế vương, vốn không hề coi ai ra gì!!

Thật bất hạnh là, lại để y nhập vào thân thể có dính dáng vào cái loại quan hệ này với hắn ta. Y cảm giác như mình vừa mới thoát ra khỏi một cái l*иg sắt này, lại rơi vào một cái l*иg sắt khác vậy……

Thôi, thôi!!

Lãnh Mạt. Nếu ta đã tiếp nhận lấy thân xác của ngươi, thì từ đây về sau, ta liền thay ngươi mà tiếp tục sống vậy.

Bây giờ, đang ở lãnh cung, cuộc sống vốn cũng không bị quấy rầy, vẫn còn tính là vừa lòng đi……

– Chưa bao giờ được biết là, bổn hoàng tử còn có một cái hoàng huynh a. Hôm nay vừa thấy, thì ra, cũng là một nhân

vật không tệ đi.

Đôi chân mày của Lãnh Mạt hơi nhíu lại.

Mới vừa nói, vào lãnh cung vốn không bị quấy rầy, thì lập tức liền có người tới a……

Một thân trường bào sắc minh hoàng. Mái tóc dài được chải chuốt gọn gàng, được buộc lên cao bởi phát quan kim long.

Gương mặt đều luôn tươi cười, hiện lên một bộ dạng quân tử khiêm tốn, hữu lễ.

Tầm mắt dưới hàng lông mi vừa nhìn thoáng qua người trước mặt đang đứng ở trước cửa mở rộng, rõ ràng là nhỏ tuổi hơn y, nhưng cái khí độ này, tuyệt đối không phải là một vị hoàng tử bình thường đi.

Nhìn thấy biểu tình xa cách của Lãnh Mạt, Lãnh Hạo Thiên lập tức xuất ra chiêu bài tươi cười, cười đến một bộ như là đã thân thiết từ lâu rồi vậy. Nhưng, sự xa cách ở trong mắt của đối phương lại không hề tiêu tan, ngược lại, càng gia tăng phòng bị càng thêm rõ rệt.

Lãnh Hạo Thiên có chút kinh ngạc. Tuy, chiêu bài tươi cười thân thiết này của gã, không thể nói là vạn năng, nhưng cũng chưa từng bị người khác chán ghét đến hiện lên mặt rõ ràng như vậy đi. Đến cả những tên huynh đệ như sài lang, lẫn vị phụ hoàng lãnh khốc kia, khi nhìn thấy tươi cười ôn hòa này của gã, cũng đều có thể khiến cho ấn tượng của bọn họ dành cho gã khá là tốt đi.

Mà, vị hoàng huynh vốn chưa từng gặp mặt này, sao lại phòng bị gã đến vậy a ?

– Ai nha~ Xem xem, ta đều quên tự giới thiệu bản thân mình rồi a. Ta là nhị nhi tử của phụ hoàng, là hoàng đệ Hạo Thiên của huynh nha.

Gã cười tủm tỉm dựa sát vào Lãnh Mạt, bày ra một bộ dạng chờ y trấn an, xoa nắn đi.

Lãnh Mạt nhìn chằm chằm Lãnh Hạo Thiên. Đôi mắt hắc diệu thạch vốn không hề có cảm xúc.

Đây là thói quen của Lãnh Mạt, khi đối phương đang nói chuyện, y sẽ luôn nhìn thẳng vào đôi mắt của đối phương. Bởi vì y sẽ có thể phân biệt được thật giả trong lời nói của đối phương. Nhớ lại, thói xấu này, ước chừng cũng là dưỡng thành vì Cô Minh đi……

Đôi mắt kia, tựa hồ như không hề che giấu chut dối trá lẫn giả tạo nào cả. Cho nên, lần đầu tiên, Lãnh Hạo Thiên có loại cảm giác mình vốn không nên cười nữa a.

Ngay khi Lãnh Hạo Thiên cười đến nhanh bị căng cơ, định ngừng cười, thì Lãnh Mạt lại mở miệng, bật thốt ra hai chữ:

– …… Hoan nghênh.

– Phụt!

– ……

– Phụt ha ha ha!!! Hoàng huynh, có ai từng khen qua huynh câu này chưa. Huynh a. Cái người này thật là quá thú vị nha. Ha ha ha.

Lãnh Hạo Thiên cười đến sáng lạn.

Người này luôn bày ra một khuôn mặt lạnh băng, biểu tình cũng không quá tình nguyện, lại hé miệng nói ra hai chữ ‘hoan nghênh’, cộng với cái biểu cảm khó chịu này, thật sự khiến cho người nghe muốn cười a.

Với biểu tình này, nếu mà y mở miệng, nói ra một từ ‘lăn’, thì gã càng có thể chấp nhận được đi.

– Chưa từng.

Nhưng, kì thật, chỉ có người từng chê y, đúng là người không thú vị mà thôi……

Có lẽ là sợ sẽ bị chán ghét. Có lẽ là đang muốn thích ứng với thân phận mới của mình. Lãnh Mạt lại bồi thêm một câu:

– Ngươi là người đầu tiên.

Phảng phất như chỉ là đang trần thuật một sự thật mà thôi, đôi con ngươi màu đen trong trẻo đến đáng sợ, khiến cho người nhìn phải hãm sâu vào trong đó, vô cớ nảy sinh loại du͙© vọиɠ muốn hủy diệt nó.

Đột nhiên, Lãnh Hạo Thiên nhớ tới tên của vị hoàng huynh này——

Lãnh Mạt.

Thật là thích hợp với y.

– Hoàng huynh không mời ta đi vào, ngồi xuống uống tách trà sao ?

Dự định ban đầu là, Lãnh Hạo Thiên chỉ muốn nhìn một cái, liền đi, bây giờ, vừa gặp mặt lại đột nhiên dâng lên hứng thú.

Vị hoàng huynh này, rất khác biệt so với đám huynh đệ trước kia……

Trong hoàng cung, ai lại không có chút bản lĩnh. Nếu quả thật là không biết cách tự che giấu đi bản thân mình, thì nhất định sẽ bị chết rất khó coi đi. Cho nên, không biết là bản chất của người này thật sự là thế này rồi, hay chỉ là biểu hiện bề ngoài chỉ để tự vệ cho mình an toàn ở trong hoàng cung này đây.

– ……

Lãnh Mạt không có trả lời Lãnh Hạo Thiên, chỉ là cổ quái mà liếc mắt nhìn gã, đáp:

– Ta đi châm trà.

Nhìn khắp bốn phía, đừng nói là cung nhân hầu hạ, mà ngay cả đến cung nhân để quét tước, gã cũng chưa nhìn thấy.

Chẳng lẽ, người này liền ở trong loại địa phương này, tự mình làm việc, dọn dẹp sao ?

Tuy là nói, y bị biếm lãnh cung, nhưng ít ra, y cũng vẫn là hoàng tử. Nhìn thân ảnh thon dài đang bưng ấm trà từ trong phòng đi ra. Lần đầu tiên, Lãnh Hạo Thiên cảm thấy hoàng cung này lại bạc bẽo, quạnh quẽ đến vậy……

Ngay khi nhìn thấy nước trà vàng đυ.c được rót vào tách sứ, Lãnh Hạo Thiên liền nhớ ra, biểu tình cổ quái của Lãnh Mạt trước khi châm trà cho mình. Đúng là gã đã thất thố mà quên mất, đây là lãnh cung, thì làm sao có loại trà gì ngon có thể dùng mời khách được đây ?

– Nếu như nhìn không vừa mắt, thì có thể trực tiếp đổ bỏ.

Đôi mắt đen láy nhìn gã, lại là loại ánh mắt trực tiếp thâm nhập vào trong trái tim……

Giọng nói lãnh đạm, không hề có trào phúng. Lãnh Hạo Thiên lại không có ý định xuống tay đổ trà này bỏ đi.

– Hoàng huynh đã tự tay pha trà. Thì, ta sao lại có không biết lễ nghĩa mà không uống được chứ a. Hạo Thiên chỉ là đang áy náy. Quên mất tình cảnh này của hoàng huynh, còn tưởng rằng, ta vẫn còn đang ở trong cung điện của mình, có loại trà thượng hạng, xa xỉ kia của ta a.

Lời nói của Lãnh Hạo Thiên lộ ra ý tứ xin lỗi, nói vòng vo, cũng không biết là lời nào thật, câu nào giả.

Trong hoàng cung, đột ngột, nhảy ra một vị ‘đại hoàng tử’ bị biếm vào lãnh cung. Thái tử Lãnh Hạo Thiên này lại không mang theo bất kì ai tới lãnh cung, đơn giản chỉ là muốn đi gặp y, xem y có cái năng lực gì mà thôi. Nhưng lại không ngờ được, vẫn sẽ có người biết được việc này đi.

Lãnh Mạt không hề nghe thấy lời này của Lãnh Hạo Thiên, chỉ là nhìn vào nước trà vẩn đυ.c ở trong tách.

Chung quy vẫn là không giống nhau……

Từ sau khi trở thành đại Tổng quản của Cô Minh, lại biết Cô Minh thích uống trà, y cũng đã học pha trà vì Cô Minh, chỉ trong chớp mắt, lại trở thành thói quen suốt năm năm. Hiện giờ, loại trà ở trong lãnh cung này, đúng là không thể nào giống với loại trà được dùng trong Lưu Trần Sơn Trang được đi.

Trà trong lãnh cung, hình dạng dài, mỏng, thân vừa khô khốc lại thô hơn hẳn, màu sắc pha ra cũng không phải là màu xanh lục, ánh sáng vàng ấm áp. Mà là, màu nước trà vàng đυ.c không trong, mùi đất khá nồng, thiếu đi một phần xanh đậm, đậm hơn một phần mùi đất. Nếu như ấn theo mắt nhìn của người nọ, sợ là sẽ không thèm liếc mắt một cái nhìn đến tách trà này đi……

Trong mắt của Lãnh Mạt liền gợn sóng……

Đã nói là muốn buông tay, nhưng bản thân mình đã hầu hạ từng li từng tí cho Cô Minh trong cuộc sống suốt cả năm năm. Làm sao có thể nói quên là liền quên được đây. Tựa như vừa nhìn thấy tách trà này, lại bắt đầu không khống chế được mà nghĩ đến hắn đi? Đột nhiên, trong lòng của y, cười cợt tự giễu.

– Vì sao hoàng huynh lại cười?

Ngẩng đầu lên, liền nhận lấy ánh mắt tò mò của Lãnh Hạo Thiên, Lãnh Mạt thu hồi suy nghĩ của mình lại, cũng không trả lời……

Chỉ là nhìn thấy tách trà mà nhớ đến người nọ mà thôi. Người ngoài, làm sao lại có thể biết được tình tự ở trong đó đi.

– Đây là lần đầu tiên, ta nhìn thấy hoàng huynh. Ban đầu, ta chỉ là muốn làm quen với hoàng huynh, thân cận thêm đôi chút thì thật tốt rồi a . Rốt cuộc là trước kia, hoàng huynh đã bị phụ hoàng cất giấu đến cực kì kín kẽ đi. Hai ta đều vô duyên gặp nhau. Chẳng lẽ, hoàng huynh không nghĩ giống ta sao ?

Biểu tình ôn hòa vô hại, miệng lại nói lời vui đùa, ánh mắt ôn nhuận.

Mọi người đều cho nhau chút mặt mũi, không hề vạch trần sự thật cái danh xưng ‘khí tử ’, mà chỉ nói bị giấu đến cực kì kín kẽ. Nếu như là những người khác, có lẽ đã sớm cúi đầu xin lỗi, càng sẽ tăng thêm trăm lần hảo cảm đối với vị công tử khiêm tốn, lễ nghĩa này. Nhưng, người mà gã gặp phải lại chính là Lãnh Mạt, cho nên……

– Quả thật là không hề giống nhau.

Lãnh Hạo Thiên kinh ngạc.

Người này, đúng là quá không biết điều rồi đi !

– Ngươi là Thái tử. Ta là khí tử. Hai ta hoàn toàn khác nhau.

Mây và bùn, thì làm sao lại giống nhau ?

Mấy thứ trò chơi cung đấu ngấm ngầm ở trong hoàng cung này, y cũng không muốn tham giao vào, lại càng không có hứng thú giao hảo với thái tử chơi ‘trò huynh đệ tình thâm’.

– …… Phụ hoàng ban danh xưng‘ khí tử ’ cho huynh, chung quy cũng đã khiến cho hoàng huynh thương tâm rồi đi.

– Ta không hề thương tâm.

– ……

– Ở lãnh cung này, ta tự tại vui vẻ, cuộc sống cũng rất ổn.

Nếu như ngươi đừng tới đây quấy rầy mà nói, thì đúng là như vậy đi.

Cho dù là Lãnh Hạo Thiên khôn khéo, hoàn mĩ đến mức nhìn thấy được đám người trong triều, thì bây giờ, cũng không có cách nào đuổi kịp tư duy của Lãnh Mạt. Chỉ vừa nhìn vào đôi mắt đạm mạc, trong veo như nước kia, liền dâng lên một loại dục niệm không tên, chỉ muốn hủy diệt đi đôi mắt này.

Nếu làm cho đôi mắt đạm nhiên này nhiễm phải quyền lợi, âm mưu cùng phản bội, sẽ phải biến thành màu sắc ra sao đây a ?

Tâm như nổi trống, dâng trào lên cảm xúc hưng phấn không tên. Thật muốn, lập tức, hung hăng xé rách tầng tự vệ bên ngoài này ra !!

– Vậy thì, về sau, ta liền thường xuyên tới nơi này của hoàng huynh, ở bên cạnh hoàng huynh, cùng nhau trò chuyện vui vẻ đi.

Lãnh Hạo Thiên cười nói.

Nhưng, Lãnh Mạt lại bắt đầu nhíu chặt đôi chân mày lại.