Cha Tôi Là Tiểu Kiều Thê Của Đại Lão

Chương 20

Kết quả là bà đã để lỡ mất cơ hội giành lấy vị trí ấy, khiến bà vô cùng tiếc nuối.

Trì Cẩn Hiên thực ra không muốn nghe về chuyện này, anh không muốn lật đi lật lại những chuyện đã qua.

Làm như vậy, dù là với ai, cũng đều là một nỗi dày vò.

Vì vậy anh liền nói thẳng: “Không sao, mẹ có chuyện gì thì cứ nói, không cần bận tâm.”

Âu Tĩnh chỉ có thể mặt mày tái nhợt nói: “Là thế này... Con vừa mới trở về. Mẹ tổ chức một buổi tiệc dành cho những người trẻ tuổi ở sảnh Rừng Nhiệt Đới của khách sạn Tây Lâm. Lúc đó, mẹ muốn con gặp gỡ và kết bạn với mọi người. Dù gì thì con cũng đã quay về, sớm hòa nhập vào môi trường này vẫn là tốt nhất.”

Trì Cẩn Hiên không từ chối, chỉ gật đầu và nói: “Mẹ cứ sắp xếp đi ạ!”

Nghe anh đồng ý, Âu Tĩnh lập tức thở phào nhẹ nhõm, rồi vội vàng rời khỏi phòng của anh.

Xuống dưới lầu, bà mới nhận ra mình vẫn đang bế Trì Ánh Thu trong lòng.

Trì Ánh Thu nhìn Âu Tĩnh, bà lập tức mỉm cười, vui vẻ nói: “Thu Thu à! Bà nội lấy đồ ngon cho con nhé?”

Trì Ánh Thu nhe răng cười và đáp: “Dạ được ạ!”

Người phụ nữ này là người đã chăm sóc cậu kể từ khi cậu vào nhà họ Vân.

Bà là một sự tồn tại đầy mâu thuẫn; một mặt bà căm ghét Trì Cẩn Hiên, nhưng lại dùng tình yêu thương bù đắp để dồn hết lên Trì Ánh Thu.

Loại tình yêu méo mó đó không biết là thật hay giả, ngay cả khi Trì Ánh Thu qua đời cậu cũng chưa hiểu rõ.

Nhà bếp của Vân gia có một khu sân riêng, Âu Tĩnh bế Trì Ánh Thu vào thẳng nhà bếp.

Trong tủ lạnh có rất nhiều loại thức ăn phong phú, nhưng sắc mặt của Âu Tĩnh có vẻ không vui.

Bà đóng cửa tủ lạnh lại, rồi hỏi người giúp việc phụ trách nhà bếp: “Chị Chu, tuần trước tôi có để một hộp sô-cô-la nấm cục trong tủ lạnh, sao bây giờ lại không thấy đâu?”

Người phụ nữ được gọi là chị Chu theo bản năng nhìn sang bên cạnh, Trì Ánh Thu cũng nhìn theo ánh mắt của bà ấy.

Chỉ thấy một cậu bé mũm mĩm, miệng toàn dính sô-cô-la, đang nhét miếng sô-cô-la nấm cục cuối cùng vào miệng.

Âu Tĩnh cau mày nói: “Không phải tôi đã dặn các cô rằng không ai được đυ.ng vào hộp sô-cô-la đó sao?”

Lúc này từ bên ngoài lại có tiếng vọng vào: “Ôi dào, em dâu, sao phải giận dữ thế? Chỉ là một hộp sô-cô-la thôi mà, trẻ con ăn rồi thì ăn rồi, có phải thứ đắt tiền gì đâu.”

Vừa nhìn thấy chị dâu, Âu Tĩnh đã thấy khó chịu, nói: “Đó là quà Tùng Tễ mang từ nước F về, đâu phải ai muốn ăn là ăn được.”

Người phụ nữ bước vào trông khoảng hơn năm mươi tuổi, ăn mặc toàn đồ hiệu.

Gò má cao, môi hơi mỏng, gầy guộc, nhìn có vẻ khá chua ngoa.