Buổi sáng cuối tháng tám, gió nhẹ và hơi nóng ẩm phả vào mặt.
Tần Thành đạp xe thong thả đến trường, vẻ mặt uể oải lười biếng. Cậu chỉ mặc độc chiếc quần đồng phục, còn áo là chiếc áo phông trắng của mình, vạt áo bị gió thổi bay phấp phới.
Bác bảo vệ định ngăn lại, sau khi thấy là cậu, bèn gọi với theo một tiếng cho có lệ “Trong trường cấm đi xe đạp”, “Không mặc đồng phục sẽ bị trừ điểm” rồi quay sang nhìn những người khác.
Học sinh đi đường bên cạnh hào hứng bàn tán chuyện phiếm, lúc Tần Thành đi ngang qua thì không nhịn được nghe lỏm.
“Đúng vậy! Lớp 6 có học sinh mới chuyển đến!”
“Là một Alpha, nghe nói được xếp chỗ ngồi cạnh Tần Thành!”
“Cái gì? Ngồi cạnh Tần ca?”
Tần Thành giật mình.
Học sinh chuyển trường? Lớp cậu? Ngồi cùng cậu?
Vớ vẩn.
Từ đầu năm lớp 10 cậu đã ngồi một mình, ngày hôm qua có việc nên xin nghỉ, chủ nhiệm lớp - thầy Hứa còn mắng cậu một trận, vậy thì người hết thuốc chữa như thế nào mới bị xếp ngồi cạnh cậu chứ.
Thấy cậu, mấy Omega vội che miệng, đỏ mặt chào: “Tần ca, chào buổi sáng.”
Tần Thành cũng không để ý, cười nói: “Chào mọi người.”
Mấy người len lén nhìn từ bên cạnh, đường xương hàm của Alpha thật đẹp, sống mũi cao thẳng, mắt sâu. Không cần phải tỏa pheromone, chỉ cần khuôn mặt thôi cũng đủ để khiến tim họ đập loạn xạ, chân tay rụng rời rồi.
Tần Thành buổi sáng còn buồn ngủ, nên cậu không vào trong lớp mà rẽ vào nhà vệ sinh tầng một trước.
Phòng chủ nhiệm ở tầng ba, địa điểm tụ tập để “vi phạm kỷ luật” của học sinh trường cấp 3 số 5 cũng được ấn định ở tầng một.
Cậu đi vào trong cùng rồi châm một điếu thuốc, rít một hơi, nicotine xâm chiếm phổi thổi quét thần kinh, lúc này mới tỉnh táo hơn một chút.
Buổi sáng là lúc cậu lười biếng nhất trong ngày, ngày đầu tiên học lớp 11, đồng hồ sinh học đã quen với việc ngủ lúc 2 giờ sáng và dậy lúc 12 giờ trưa vẫn chưa thích ứng được, nên bây giờ cậu vừa buồn ngủ vừa bực bội.
Vậy mà lại còn có người tự dí đầu vào họng súng.
“Ai ui! Đây chẳng phải Tiểu Thành của chúng ta sao!”
Tần Thành nghiêng đầu, Triệu Hải cùng mấy tên đàn em đứng ở cửa nhà vệ sinh, đang hùng hổ chỉ vào cậu.
Đối với đứa trẻ có “trí tuệ đặc biệt” này, quanh năm suốt tháng lặp đi lặp lại vòng tuần hoàn khiêu chiến cậu, bị đánh, khiêu chiến cậu, bị đánh, Tần Thành cảm thấy hắn ta cũng khá “ngầu”, nếu chuyện học hành cũng cố gắng như vậy thì chẳng phải đã nhảy cóc lên thẳng bậc tiến sĩ rồi sao.
Thấy cậu không nói lời nào, Triệu Hải cười khẩy: “Gặp anh Hải mày mà không biết chào hỏi à?”
Tần Thành thuận tay ném điếu thuốc xuống đất, dùng mũi giày dẫm lên, giọng nói trầm thấp xuống vì buồn ngủ, liếc mắt nhìn: “A, đây chẳng phải con trai Triệu của tao sao? Thấy bố mày đến rồi à?”
Mấy tên đàn em thấy người Triệu Hải kɧıêυ ҡɧí©ɧ là Tần Thành, theo bản năng lùi lại. Triệu Hải mất mặt, lập tức thay đổi sắc mặt: “Đừng có mà kiếm chuyện!”
Vừa nói, một mùi táo nồng nặc mang theo uy áp ập đến Tần Thành, sắc mặt mấy Alpha yếu thế xung quanh lập tức trở nên khó coi.
Nhưng pheromone của Triệu Hải đối với Alpha cấp độ như Tần Thành thì quá ư là trẻ con, cậu không có phản ứng gì, thậm chí còn muốn ngáp một cái.
Mùi pheromone này, cậu ngửi lần nào buồn cười lần đấy, lần này cũng không nhịn được, vừa cười vừa nói: “Con trai à, pheromone của mày cũng quá ư là trong lành tươi mát rồi đấy, cứ như con gái ấy.”
Giây tiếp theo, ánh mắt cậu tối lại, mùi gỗ ẩm ướt ùn ùn kéo đến, hòa lẫn với mùi thuốc lá không rõ ràng, hung hãn áp chế Triệu Hải một cách mãnh liệt.