Sư Tôn Nàng Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 18

"Lại đây." Lục Ly ngoắc ngón tay với Vân Thanh Chỉ.

Vân Thanh Chỉ ngoan ngoãn đi qua, bởi vì mặc gấp, y phục có chút xộc xệch.

Lục Ly chỉnh lý lại y phục cho nàng, sau đó bắt đầu chải tóc.

Cũng chỉ đơn giản búi tóc, để lại chút tóc mái.

Tiểu nha đầu vốn đã xinh xắn, làm thế nào cũng đẹp, Lục Ly hài lòng cong môi: "Được rồi, rửa mặt rồi đi học đường thôi."

Nói xong lại đưa cho Vân Thanh Chỉ một bình sữa bò.

Vân Thanh Chỉ ôm bình sữa, ngoan ngoãn nói với Lục Ly: "Cảm ơn sư tôn."

"Sau này mỗi ngày dậy sớm một canh giờ, chạy vòng quanh Thanh Vận Phong." Lục Ly suy nghĩ một chút rồi nói với tiểu đồ nhi.

Vân Thanh Chỉ khó hiểu chớp mắt, Lục Ly thấy thế liền bổ sung một câu: "Luyện thể."

"Vâng, đồ nhi biết rồi." Vân Thanh Chỉ cũng không hỏi nhiều, chỉ đáp ứng.

"Không hỏi vì sao sao?" Lục Ly hỏi thay nàng.

Vân Thanh Chỉ lắc đầu: "Sư tôn để đồ nhi làm vậy, nhất định là có nguyên nhân."

Lục Ly khẽ cười: "Tốc độ hấp thu linh khí của ngươi quá nhanh, không luyện thể, ngày sau không cách nào áp chế tu vi, hơn nữa thường xuyên rèn luyện sẽ cao hơn một chút."

Vân Thanh Chỉ lí nhí nói: "Cảm ơn sư tôn."

Đợi Vân Thanh Chỉ rửa mặt xong, Chúc Cầm cũng đến.

Nàng nhìn thấy búi tóc đáng yêu của tiểu sư muội hôm nay, vô cùng muốn nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng một cái, nhưng nhìn thấy Thanh Vận sư thúc ở đây, liền không dám động thủ.

Chờ hai người rời đi, Lục Ly mới nghĩ đến rừng mai trên Thanh Vận Phong.

Nàng cũng cần tu luyện.

Đợi đến khi không nhìn thấy Thanh Vận Phong nữa, Chúc Cầm mới tò mò hỏi tiểu sư muội: "Tiểu sư muội, tóc của muội là do muội tự chải sao?"

Vân Thanh Chỉ nhẹ nhàng lắc đầu: "Sư tôn chải ạ."

Chúc Cầm kinh ngạc thiếu chút nữa ngã xuống từ trên tiên hạc: "Muội nói, Thanh Vận sư thúc giúp muội chải tóc?"

Đây có phải Thanh Vận trưởng lão lạnh lùng, bất cận nhân tình mà nàng quen biết?

"Ừm." Vân Thanh Chỉ không hiểu vì sao nàng lại có vẻ mặt này, nhưng vẫn gật đầu.

"Ta không phải đang nằm mơ chứ?" Chúc Cầm bắt đầu hoài nghi mình có phải còn chưa tỉnh ngủ hay không.

"Sư tỷ vì sao lại kinh ngạc như vậy?" Vân Thanh Chỉ không hiểu.

"Muội không biết đâu, sư thúc không có nhân tình gì đâu, đối với ai cũng lạnh lùng nhạt nhẽo, tuy là đệ nhất mỹ nhân của Huyền Nguyệt tông chúng ta, nhưng không ai dám trêu chọc sư thúc, ngay cả sư phụ cũng không dám." Chúc Cầm chậc chậc một tiếng: "Sư thúc đối xử với muội thật tốt."

Nghe Chúc Cầm nói, trong lòng Vân Thanh Chỉ ấm áp, sư tôn đối xử với nàng đặc biệt như vậy khiến nàng cảm thấy rất vui vẻ.

Sau khi gia đình gặp biến cố, sư tôn là người duy nhất cho nàng hơi ấm.

Nhà trước kia nhận nuôi nàng, tuy rằng đã nhận nuôi nàng, nhưng chỉ nuôi nàng như con dâu nuôi từ bé, việc gì cũng bắt nàng làm, làm không tốt sẽ bị mắng.

Vân Thanh Chỉ nghĩ đến liền thất thần, cho đến khi Chúc Cầm gọi nàng đã đến nhà ăn.

Cũng như hôm qua, nàng ăn một bữa cơm, sau đó gặp Tả Linh, ba người cùng nhau ăn cơm, Tả Linh và Chúc Cầm vừa gặp mặt đã bắt đầu cãi nhau.

Vân Thanh Chỉ vẫn ngoan ngoãn ăn cơm như mọi khi, sau khi ăn xong lấy sữa bò ra uống.

Tả Linh và Chúc Cầm đều nhìn nàng, Vân Thanh Chỉ vô tội chớp chớp mắt: "Làm sao vậy?"

"Tiểu sư muội, muội uống gì vậy?"

"Đúng vậy, tiểu sư thúc, đây là cái gì? Ta chưa từng thấy trong tông môn."

Đối mặt với câu hỏi của hai người, Vân Thanh Chỉ cười híp mắt: "Sữa bò mà sư tôn cho."

Giọng điệu kia mơ hồ có ý tứ các ngươi không được uống.

"Uống sữa?" Chúc Cầm kinh ngạc hỏi một câu.

Rõ ràng là thứ rất bình thường, nhưng bị Chúc Cầm hỏi như vậy, Vân Thanh Chỉ lại đỏ mặt: "Sữa bò!"

Nàng nhịn không được phản bác.

"Đó cũng là sữa mà." Chúc Cầm xua tay, cảm thấy không có gì khác nhau.

Tả Linh thấy tai tiểu sư thúc đỏ bừng, vội vàng che miệng Chúc Cầm: "Sư thúc, người im miệng đi."

"Tả Linh, ngươi không biết lớn nhỏ, ta đánh ngươi đấy."

Hai người lại bắt đầu đùa giỡn, Vân Thanh Chỉ cũng không để ý đến các nàng, uống xong cất hộp vào nhẫn trữ vật, sau đó hỏi các nàng: "Sư tỷ, đại sư điệt, chúng ta có đi học đường không?"

"Đi!" Hai người gần như đồng thanh trả lời.

"Tiểu sư thúc, người vừa gọi ta là gì?" Sau khi ngồi lên tiên hạc, Tả Linh bỗng nhiên nhớ tới Vân Thanh Chỉ vừa gọi nàng.

"Đại sư điệt, ngươi gọi ta là tiểu sư thúc, ta gọi ngươi là đại sư điệt chẳng lẽ không đúng sao?" Vân Thanh Chỉ tinh nghịch chớp mắt với Tả Linh.

Bởi vì đã quen biết, Vân Thanh Chỉ cũng không câu nệ như vậy, dù sao cũng chỉ là hài tử mười tuổi.

"Đúng, rất đúng!" Tả Linh rất vui vì tiểu sư thúc coi nàng là người quen.

Chúc Cầm khinh bỉ liếc nhìn Tả Linh một cái: "Vô dụng."

"Hừ, tiểu sư thúc còn chưa cho ngươi xưng hô đặc biệt kìa." Tả Linh mới không so đo với vị sư thúc không đáng tin cậy này.