Sư Tôn Nàng Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 12

"Thiên phú của đồ nhi ngươi quả thật rất tốt, Đơn Linh Căn cực phẩm cũng không nhiều." Thiên Khê dường như cũng nhận ra bầu không khí có chút nặng nề, cười cười chuyển chủ đề.

"Nhưng lúc nhỏ Mính Nhi gặp biến cố trong nhà, cả nhà trên dưới chỉ còn lại một mình, đêm qua còn gặp ác mộng, chỉ sợ ngày sau sẽ thành tâm ma." Lục Ly thở dài, nàng thật sự lo lắng chuyện này, cũng sợ bản thân dạy dỗ không tốt.

Thiên Khê vỗ vỗ vai nàng: "Tiểu sư muội là đang sợ mình dạy dỗ đồ nhi không tốt sao?"

Lục Ly gật đầu nghiêm túc: "Chuyện này cũng không cần quá lo lắng, ngươi để con bé chơi đùa cùng những đứa trẻ khác, cảm nhận sự ấm áp của tông môn, nói không chừng sẽ buông bỏ được."

Nghe vậy, Lục Ly cũng cảm thấy bản thân quả thật là quá mức lo lắng.

"Sư tỷ nói phải."

Vì vậy cuối cùng nàng vẫn quyết định giao Vân Thanh Chỉ cho Chúc Cầm.

Vân Thanh Chỉ theo Chúc Cầm ngồi trên tiên hạc, rời khỏi tầm mắt của Lục Ly, Chúc Cầm liền lộ ra bản tính.

"Tiểu sư muội, muội bao nhiêu tuổi rồi?" Chúc Cầm ngồi lười biếng trên tiên hạc, không có chút hình tượng nào.

"Bẩm sư tỷ, muội mười tuổi." Vân Thanh Chỉ ngồi đoan chính, hoàn toàn đối lập với Chúc Cầm.

"Nhỏ vậy sao." Chúc Cầm cười hì hì nói: "Ta là Chúc Cầm, là sư tỷ của muội."

"Hì hì, ta cũng có tiểu sư muội rồi." Trước kia Chúc Cầm là đệ tử nhỏ tuổi nhất sư môn, nàng ta luôn cảm thấy ai cũng có thể quản mình, rốt cuộc nàng ta cũng có thể quản người khác, làm sao mà không vui cho được.

"Sư tỷ hảo, muội là Vân Thanh Chỉ." Vân Thanh Chỉ nhỏ giọng đáp.

Chúc Cầm ngẩn người, chỉ cảm thấy tiểu sư muội thật xinh đẹp, giọng nói lại mềm mại, đáng yêu vô cùng, đáng yêu đến mức nàng ta muốn ôm tiểu sư muội vào lòng mà cưng nựng.

"Tiểu sư muội, muội đã ăn thử linh quả của Thanh Trúc Phong chưa?" Lúc đi ngang qua Thanh Trúc Phong, Chúc Cầm đột nhiên hỏi.

Vân Thanh Chỉ chớp chớp mắt khó hiểu: "Sư tỷ, muội mới đến sư môn, chưa quen đường."

Chúc Cầm vỗ vỗ ngực: "Đi theo sư tỷ, sau này sư tỷ dẫn muội đến Thanh Trúc Phong trộm linh quả ăn, ta nói cho muội biết, linh quả ở Thanh Trúc Phong ăn rất ngon, nhưng mà Thanh Trúc trưởng lão keo kiệt lắm, trông coi rất nghiêm ngặt."

Vân Thanh Chỉ nghe Chúc Cầm nói, bắt được một chữ: "Trộm?"

Chúc Cầm ho nhẹ một tiếng: "Nhỏ thôi."

Vân Thanh Chỉ mỉm cười: "Sư tỷ, như vậy không tốt lắm đâu?"

"Có gì mà không tốt, Thanh Trúc Phong nhiều linh quả như vậy, chúng ta mỗi người một quả thì đã sao." Chúc Cầm lắc lư chân đắc ý nói, dường như đã tưởng tượng ra mùi vị thơm ngon của linh quả.

Vân Thanh Chỉ không đáp, chỉ ôn nhu nói: "Sư tỷ, nhà ăn đến rồi."

Đi học buổi sáng tự nhiên phải ăn sáng trước đã, nếu không thì cả buổi sáng, chẳng phải là chết đói sao, hơn nữa đều là hài tử đang tuổi ăn tuổi lớn.

"Đi thôi, đi ăn thôi." Chúc Cầm nhảy xuống khỏi tiên hạc.

Vân Thanh Chỉ vẫn ngoan ngoãn đi xuống, Chúc Cầm thấy nàng chậm, liền kéo nàng chạy vào trong.

Kết quả lại gặp Tả Linh, Tả Linh đang muốn chào hỏi Vân Thanh Chỉ thì thấy nàng bị Chúc Cầm sư thúc kéo đi mất.

Vân Thanh Chỉ cố gắng đuổi theo Chúc Cầm, Tả Linh suy nghĩ một chút rồi cũng đuổi theo.

Vì vậy, bữa sáng vốn là của hai người, bỗng chốc biến thành ba người.

Tả Linh ngồi bên cạnh Vân Thanh Chỉ, cảnh giác nhìn Chúc Cầm.

"Chúc Cầm sư thúc, sao người lại ở cùng tiểu sư thúc vậy?" Tả Linh tò mò hỏi.

"Sư tôn bảo ta chăm sóc tiểu sư muội nhiều hơn, sao, Tả sư điệt cũng muốn độc chiếm Tiểu Vân Nhi sao?" Chúc Cầm hồ nghi nhìn Tả Linh.

Hai người tuy khác bối phận, nhưng bởi vì tuổi tác tương đương, lại cùng là một sư môn, ngày thường quan hệ cũng không tệ.

"Người đừng có dạy hư tiểu sư thúc, ta mới không tin là sư tổ bảo người mang theo tiểu sư thúc đâu." Tả Linh cảm thấy lời Chúc Cầm nói không đáng tin.

Hai người bắt đầu tranh luận, còn Vân Thanh Chỉ vẫn thong thả ăn cơm như cũ.

"Tiểu Vân Nhi, muội nói xem có phải sư phụ bảo ta dẫn muội đi không!" Chúc Cầm nói không lại Tả Linh, bèn tìm Vân Thanh Chỉ làm chứng.

Vân Thanh Chỉ đang ăn ngon bỗng nhiên bị gọi tên, ngẩng đầu lên: "Hình như là vậy, tối qua sư tôn có nói hôm nay sẽ có sư tỷ đến đón muội đến lớp học."

"Nghe thấy chưa! Tiểu nha đầu, ngay cả lời sư thúc cũng không tin! Tin ta đánh muội không?"

"Chỉ giỏi ức hϊếp tiểu bối!"

Hai người lại sắp tranh cãi, Vân Thanh Chỉ nhìn cơm của hai người: "Sư tỷ, Tả Linh sư điệt, hai người không ăn cơm thì không đói sao?"

Nàng vừa hỏi, hai người liền im lặng, ngoan ngoãn ăn cơm.

Rõ ràng lớn hơn nàng năm sáu tuổi, nhưng lại còn trẻ con hơn cả nàng, trong lòng Vân Thanh Chỉ bỗng nhiên dâng lên một suy nghĩ như vậy.

**

Ăn cơm xong, Tả Linh cũng muốn cùng các nàng đi đến lớp học, ba người cùng cưỡi tiên hạc, vội vội vàng vàng, mãi mới kịp đưa Vân Thanh Chỉ đến lớp trước khi bắt đầu.