Sư Tôn Nàng Chỉ Muốn Làm Cá Mặn

Chương 4

Lục Ly đi về phía tiểu cô nương, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, lau đi mồ hôi trên mặt nàng: "Ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ hay không?"

Vốn dĩ Lục Ly còn có chút không muốn thu đồ đệ, dạy dỗ con người, thật sự là quá khó khăn, nhưng nhìn thấy tiểu nữ hài ngây thơ, xinh xắn như viên kẹo đường kia, trong lòng Lục Ly chỉ còn lại kinh ngạc tán thưởng, hài tử ngoan ngoãn thật sự quá đáng yêu.

Tiểu cô nương trước mặt ngoan ngoãn, đáng yêu, tóc đuôi ngựa đơn giản, một thân trang phục rách rưới màu đỏ cũng không thể che lấp đi khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh xắn kia.

Vân Thanh Chỉ nhìn nữ nhân dịu dàng trước mặt, phản ứng lại vội vàng lui về sau một bước, cung kính quỳ xuống, dập đầu với Lục Ly: "Đệ tử bái kiến sư tôn."

Lục Ly nâng nàng dậy, vẫn ngồi xổm trên mặt đất, một tay ôm tiểu nha đầu vào trong ngực: "Không cần đa lễ, tên gọi là gì?"

"Hồi sư tôn, đệ tử tên là Vân Thanh Chỉ."

Lục Ly cảm thấy sống không thú vị, nhưng cũng không ngại nàng cảm thấy tiểu nha đầu ngoan ngoãn, mềm mại, đáng yêu như vậy.

"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là đệ tử Thanh Vận Phong của Huyền Nguyệt Tông ta, vi sư không chuẩn bị gì nhiều, ngọc bội này xem như lễ ra mắt."

Vân Thanh Chỉ nhìn ngọc bội trong tay, lại nhìn Lục Ly: "Đa tạ sư tôn."

Tiểu nha đầu cười rộ lên, lộ ra hai lúm đồng tiền nhàn nhạt, càng thêm đáng yêu.

"Chúc mừng tiểu sư muội, rốt cuộc cũng thu được một đồ đệ." Thiên Khê cười nói.

"Sư huynh, sư tỷ, nếu không còn chuyện gì, Lục Ly xin phép dẫn đồ nhi về Phong trước." Bất luận là nguyên chủ hay là Lục Ly đều không thích những trường hợp náo nhiệt như vậy, cho nên cũng không ai cảm thấy có gì kỳ quái.

"Không thu thêm một người nữa sao?" Thương Ly trêu chọc nàng.

"Một người còn sợ dạy không tốt, nào dám thu nhiều." Lục Ly thản nhiên nói.

Lời này cũng không phải giả, nàng chưa từng nuôi con, không có kinh nghiệm đương nhiên là sợ dạy dỗ không tốt.

Thương Ly bất đắc dĩ cười cười.

Lục Ly ôm Vân Thanh Chỉ, rời đi trong ánh mắt hâm mộ của các đệ tử khác.

Những đệ tử còn lại lần lượt bái nhập môn hạ của ba người còn lại, đệ tử năm nay quả thật tư chất không tệ, hai người đơn linh căn, còn lại đều là song linh căn.

Vân Thanh Chỉ được Lục Ly ôm vào trong ngực, ngửi thấy một mùi hoa mai nhàn nhạt, nàng vẫn còn cảm thấy câu nệ, dù sao từ sau khi phụ mẫu qua đời, nàng đã rất lâu rồi không được ai ôm như vậy, cảm thấy ấm áp, nhưng lại sợ là ảo giác.

Lục Ly dẫn đồ nhi đến Thanh Vận Phong, trên đỉnh Thanh Vận Phong ngoại trừ hai người nàng ra không còn ai khác, những đệ tử nội môn khác đều ở phía dưới núi.

"Đây là Thanh Vận Phong, về sau nơi này chính là nhà của Thanh Chỉ, bất kể lúc nào, Thanh Vận Phong vĩnh viễn là hậu thuẫn của Thanh Chỉ."

Có lẽ là nghe tiểu nha đầu nói từ nhỏ đã không còn cha mẹ, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần thương tiếc.

"Đa tạ sư tôn." Tiểu nha đầu cúi đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ.

Lục Ly xoa đầu nàng: "Đừng khóc, con tự mình chọn một gian phòng đi, ta sẽ bảo các đệ tử khác mang một ít đồ dùng qua."

"Vâng, sư tôn." Vân Thanh Chỉ ngoan ngoãn đáp.

Ai mà không thích hài tử xinh xắn, ngoan ngoãn chứ?

Lục Ly đứng dậy đi vào trong điện, Vân Thanh Chỉ do dự một chút, chạy chậm đuổi theo Lục Ly: "Sư tôn, người ở đâu?"

Nàng hỏi xong, nhìn thấy Lục Ly cúi đầu nhìn bàn tay đang nắm lấy vạt áo của mình, vội vàng buông ra, trên mặt đều là bối rối: "Là đồ nhi đường đột."

Có lẽ là do thói quen nương tựa vào người khác mà hình thành, cẩn thận từng chút, sợ đắc tội người khác, hoặc chọc người khác không vui.

Lục Ly xoa đầu nàng: "Sư tôn ở đó."

Vân Thanh Chỉ nghe thấy giọng nói của nàng, nhìn theo hướng ngón tay nàng, sau đó cười ngọt ngào với Lục Ly.

Cuối cùng Vân Thanh Chỉ chọn một gian phòng gần với Lục Ly, dù sao cũng chỉ mới mười tuổi, mới đến một nơi xa lạ, làm sao có thể không sợ hãi, mà sư tôn là người duy nhất nàng có chút quen thuộc ở nơi này.

Không bao lâu sau, có đệ tử đến Thanh Vận Phong, mang theo một ít nguyên liệu nấu ăn và y phục của đệ tử Huyền Nguyệt Tông.

Lục Ly đang ở trong phòng, Vân Thanh Chỉ đi qua.

Hai tên đệ tử tuấn tú mặc trang phục đệ tử màu đen đỏ nhìn tiểu cô nương xinh đẹp trước mặt, cung kính gọi: "Tiểu sư thúc."

"Đây là y phục đệ tử nội môn và một ít nguyên liệu nấu ăn Lục Ly trưởng lão phân phó mang tới, xin hỏi đệ tử có thể mang vào giúp tiểu sư thúc không?"

Vân Thanh Chỉ nghe thấy những đệ tử lớn hơn mình vài tuổi cung kính gọi mình là tiểu sư thúc, trong lòng có chút luống cuống.

Một tên đệ tử hình như nhìn ra sự lúng túng của nàng, cười thiện ý với nàng: "Tiểu sư thúc không cần câu nệ, người là đệ tử của trưởng lão, chúng ta chỉ là đệ tử nội môn bình thường, luận bối phận còn nhỏ hơn người."