Năm trăm vạn tiền mặt nặng gần 60kg được nhét đầy trong hai chiếc túi lớn. Muốn mang số tiền này ra khỏi công viên trò chơi mà không gây chú ý thực sự là điều vô cùng khó khăn.
Tất cả lối ra của công viên đã bị cảnh sát mặc thường phục canh gác. Điền Hoành cùng đội ngũ của mình đang ở trong phòng giám sát, phân tích lại đoạn video trước và sau khi đoàn xe hoa đi qua, cố gắng tìm kiếm bất kỳ manh mối nào.
Họ còn phải cử người trấn an gia đình nạn nhân đang gào thét.
“Đây chính là trách nhiệm của công viên trò chơi các anh!” Người đàn ông trung niên có dáng vẻ giàu có, sau khi giao tiền chuộc mà không nhận được thêm tin tức nào từ bọn bắt cóc đã nổi cơn thịnh nộ. Ông ta trách móc ban quản lý vì không cung cấp đầy đủ thông tin về kế hoạch.
Người phụ trách kiềm chế cơn giận vì vẫn còn một đống cảnh sát ở đây, bình tĩnh đáp:
“Thực sự xin lỗi. Do công viên đang trong giai đoạn chạy thử, có quá nhiều thứ cần xử lý nên mới xảy ra sơ sót. Chúng tôi sẽ phối hợp hết sức, toàn bộ dữ liệu giám sát đã được giao cho cảnh sát. Tôi tin rằng mọi việc sẽ sớm sáng tỏ.”
Cặp vợ chồng này không hề trách bọn bắt cóc đã bắt cóc người thân mình, mà lại quay ra đổ lỗi cho công viên.
Công việc vốn đã chất chồng, từ việc điều chỉnh thiết bị, trấn an khách tham quan không hài lòng, giờ lại phải túc trực trong phòng giám sát chờ chỉ đạo từ cảnh sát.
Bên cạnh, người phụ nữ đang được cảnh sát dìu đỡ, nước mắt không ngừng tuôn rơi. Bà nghẹn ngào hỏi:
“Bọn bắt cóc đã nói nhận được tiền sẽ thả con tôi. Bây giờ tiền đã giao, liệu tôi có thể gặp lại con mình không?”
Viên cảnh sát an ủi:
“Chúng tôi nhất định sẽ tìm được con trai bà.”
Nghe vậy, Dư Tân Vũ quay đầu lại, phẫn nộ nói lớn:
“Các người cứ túm tụm ở đây thì đến bao giờ mới tìm được? Bọn bắt cóc đã chặt mất một ngón tay của con trai tôi rồi, nó mới chỉ mười tuổi! Hay các người đợi đến lúc tìm thấy xác nó?”
Bà Dư nghe đến từ “xác,” lập tức nhạy cảm gào lên:
“Dư Tân Vũ, anh câm miệng lại!”
Dư Tân Vũ tức tối quát:
“Đã bảo từ đầu là không nên báo cảnh sát. Chẳng có chút tác dụng gì cả!”
Viên cảnh sát và đồng nghiệp bên cạnh chỉ trao đổi ánh mắt, cố gắng phớt lờ những lời lẽ mất kiểm soát của người nhà trong cơn tuyệt vọng.
Một cảnh sát khác nói với đội trưởng Điền:
“Đội trưởng Điền, chúng ta không rõ bọn bắt cóc có bao nhiêu người. Có khả năng chúng đã chia nhỏ tiền mặt để mang ra từng phần.” Một cảnh sát nói: “Bây giờ mặc quần áo nhiều, nhiều người giấu trên người thì chúng ta nhìn không ra được.”
“Với số tiền đó, ít nhất cũng phải lấy được ra ngoài trước đã.” Điền Hoành lướt qua các màn hình giám sát. “Có ai phát hiện hai chiếc túi đen đó không?”
Kể từ khi xe hoa phun khói khô, hai chiếc túi đen đã hoàn toàn biến mất khỏi camera giám sát.
Ngoại trừ một vài góc khuất tại các nhà vệ sinh, hầu hết khu vực trong công viên đều được lắp đặt camera. Tuy nhiên, không có đoạn ghi hình nào cho thấy người khả nghi mang theo vật thể lớn tiến gần những góc khuất. Hơn nữa, đội tìm kiếm đã lục soát các khu vực này ngay lập tức.
Không thu hoạch được gì.
Giờ chỉ còn cách mở rộng phạm vi tìm kiếm, điều tra khu dân cư xung quanh công viên.
“Nếu họ báo cảnh sát ngay từ đầu, có lẽ chúng ta đã không bị động thế này.” Một cảnh sát trẻ hạ giọng nói.
Gia đình Dư Tân Vũ sau khi nhận được ngón tay con trai kèm yêu cầu tiền chuộc, đến phút cuối cùng mới căng thẳng đi báo án.
Điền Hoành kéo ghế ngồi trước màn hình giám sát, gọi về cục:
“Lập tức tổng hợp danh sách các mối quan hệ của hai người nhà này cho tôi.”
Bọn bắt cóc chọn mục tiêu không phải ngẫu nhiên, thường vì tiền hoặc thù hằn.
Nhưng Dư Tân Vũ lại đắc tội với quá nhiều người, khiến đội ngũ không thể sàng lọc thông tin hiệu quả trong thời gian ngắn.
Điền Hoành hỏi tiếp:
“Số điện thoại của bọn bắt cóc có tra được gì không?”
Kỹ thuật viên trả lời:
“Không, đó là thẻ SIM đen, đăng ký bằng thông tin ăn cắp.”
Điền Hoành không hề ngạc nhiên:
“Còn camera xung quanh nhà nạn nhân và trường học của con tin thì sao? Có ai nhìn thấy dáng vẻ của người giao hàng không?”
Kỹ thuật viên đáp:
“Chúng tôi đã kiểm tra video trong bán kính 300m nhưng không phát hiện người lạ khả nghi. Người giao hàng cũng không nhìn thấy ai, chỉ lấy gói hàng ở điểm hẹn rồi giao đến cửa nhà nạn nhân. Ngoài ra, camera ở cổng trường học cho thấy con tin tự mình đi vào con hẻm, không bị ai ép buộc.”
Điền Hoành tiếp tục chỉ đạo:
“Gửi cho tôi đoạn ghi hình ở hai khu vực đó, đồng thời đối chiếu danh sách nhân viên giao hàng, giao sữa... trong vài tháng gần đây xem có ai làm việc trùng ở cả hai nơi không.”
Ông suy nghĩ một lát, rồi quay sang người quản lý công viên:
“Làm phiền anh cung cấp thông tin toàn bộ nhân sự trên xe hoa hôm nay.”
Người quản lý đổ mồ hôi lạnh, giải thích:
“Chúng tôi sẽ cố gắng tìm lại, nhưng do đang chạy thử nên chưa tuyển đủ diễn viên cố định. Nhiều người là sinh viên làm bán thời gian, hồ sơ có thể không đầy đủ.”
Quy trình yêu cầu chụp ảnh chứng minh nhân dân, nhưng nhân sự thời vụ thường được bỏ qua. Một số người không chịu chụp ảnh, chỉ khai số chứng minh nhân dân mà không rõ thật giả.
Điền Hoành bình tĩnh, đã quá quen với tình huống này:
“Cứ tìm trước đã.”
Suốt buổi chiều cho đến khi công viên sắp đóng cửa, bọn bắt cóc vẫn không liên lạc lại. Camera giám sát cũng không phát hiện ai mang túi tiền lớn ra ngoài.
Điền Hoành cau mày, tiếp tục tua lại video giám sát, cảm thấy có điều gì đó bị bỏ sót.
Người phụ trách đẩy một xe cơm hộp đến phòng giám sát, chia cho đội ngũ cảnh sát:
“Đây là cơm hộp nhân viên của chúng tôi, mời các anh dùng tạm để lót dạ.”
Mấy cảnh sát nhận hộp cơm nói cảm ơn.
Người phụ tracgs đang định hỏi khi nào có thể rời đi thì điện thoại bỗng reo lên. Nhìn thấy số điện thoại quen thuộc của đồn cảnh sát địa phương, ông ngạc nhiên không hiểu sao họ lại gọi cho mình khi tất cả cảnh sát đều đang ở đây.
Người phụ trách nghe máy:
“Alo, xin chào. Vâng, là tôi…”
Người phụ trách hơi lúng túng, vội vàng nói: "Được, được, ngài yên tâm, chúng tôi chắc chắn sẽ kiểm tra kỹ vấn đề an toàn trước khi đóng cửa công viên. Hơn nữa hiện tại đã có cảnh sát canh gác, sẽ không có vấn đề gì xảy ra."
Ông cúp máy, trong đầu vẫn đang mông lung: Hôm nay rốt cuộc là ngày gì thế này? Lúc thì có kẻ bắt cóc, lúc thì lại có người muốn gϊếŧ người. Công viên mới chạy thử hai ngày thôi mà toàn gặp mấy chuyện điên rồ không!
Điền Hoằng nghe thấy câu cuối ngẩng đầu hỏi:
"Chuyện gì vậy?"
Người phụ trách không dám giấu, nhỏ giọng nói:
"Đồn công an gần đây gọi điện bảo rằng có người báo nghe thấy trong công viên có ai đó nói muốn đi công trường gϊếŧ người."
Đi công trường gϊếŧ người thì liên quan gì đến công viên này chứ? Hơn nữa, ai lại đi tuyên bố kế hoạch gϊếŧ người giữa ban ngày ban mặt như thế?
"Công trường?" Điền Hoằng lập tức cảnh giác, nhớ đến Dư Tân Vũ là một nhà phát triển bất động sản địa phương này. Ông hỏi ngay:
"Khi nào? Nghe thấy ở đâu? Người đó trông thế nào?"
Người phụ trách đáp:
"Nghe nói là khoảng 5:50 chiều, ở gần lối ra cổng bắc. Đặc điểm người báo không rõ ràng."
Điền Hoằng quay sang nhìn đồng đội, người kia lập tức mở đoạn camera giám sát ở lối ra phía bắc, rồi kéo đến thời điểm được đề cập.
"Khoan đã," Điền Hoằng bỗng nhiên ra lệnh dừng. Ông đứng bật dậy chỉ vào màn hình giám sát: "Phóng to chỗ này lên."
5:51 chiều, khách tham quan đang dần rời khỏi công viên, trong đó có một chiếc xe chở rác chạy ra ngoài.
Điền Hoằng chăm chú nhìn chiếc xe chở rác, trong đầu bỗng kết nối những chi tiết trước đây bị bỏ qua. Ông lập tức nói:
"Phóng to biển số xe, sau đó xem tiếp đoạn camera sau khi xe rời đi."
Đội viên làm theo ngay.
Điền Hoằng nhìn đoạn camera lúc chiếc xe chở rác xuất hiện ngay sau khi xe hoa rời đi: "Dừng lại, phóng to biển số của chiếc xe chở rác này."
Biển số giống hệt nhau, rõ ràng là cùng một chiếc xe.
Điền Hoằng nói: "Tiếp tục xem."
Ông chăm chú theo dõi đoạn video, thấy có một người lao công đội mũ đeo khẩu trang bước xuống từ ghế phụ. Người này kéo một thùng rác lại gần xe, đổ rác vào trong, sau đó dọn dẹp sạch sẽ và trả thùng rác về chỗ cũ.
Đây là đoạn họ từng xem nhiều lần, nhưng vì chiếc xe này đi theo lộ trình định sẵn nên không ai nghi ngờ.
Công nhân làm vệ sinh gần thùng rác đúng lúc hai túi tiền chuộc biến mất, hơn nữa Dư Thiên Minh lúc đó cũng xem qua cái thùng rác này.
Điền Hoằng chỉ vào người lao công trên màn hình, hỏi người phụ trách:
"Hai người lao công trên chiếc xe này là ai?"
Người phụ trách vội vàng đáp: "Tôi sẽ gọi điện yêu cầu gửi thông tin ngay."
Điền Hoằng cầm bộ đàm hỏi Dư Thiên Minh đang đi tuần tra trong công viên:
"Cậu chắc chắn trong thùng rác gần ghế dài không có tiền chuộc?"
Dư Thiên Minh đáp: "Không có... Nhưng tôi chỉ liếc qua, không lục soát."
Lúc đó sự chú ý của anh ta tập trung vào đám đông xung quanh.
Điền Hoằng khẩn cấp yêu cầu trung tâm chỉ huy cung cấp bản ghi âm cuộc gọi báo nghe thấy ai đó nói về vụ gϊếŧ người ở công viên.
Khoảng năm phút sau, bản ghi âm được gửi tới.
Sau khi nghe, Điền Hoằng cảm thấy giọng của người báo rất quen. Ông kiểm tra hồ sơ của Dư Tân Vũ thì tìm ra một công trường thuộc sở hữu của ông ta, ông chỉ tay vào một điểm trên bản đồ.
"Dư Thiên Minh, Tôn Vi, hai người theo tôi đến công trường Tân Vũ ở đường Hạ Hồ." Điền Hoằng gọi hai cảnh sát trẻ đang tuần tra trong công viên, đồng thời bảo Dư Tân Vũ đi cùng:
"Các bản vẽ tổng thể, tiến độ thi công và sơ đồ điện của công trường, anh gửi hết cho tôi."
Công trường này gần công viên, từ lúc họ lên xe đến khi có xe cảnh sát mở đường chỉ mất hơn ba phút. Người của đồn công an Hạ Hồ bên kia cũng vừa mới tới công trường Tân Vũ.
Khi đến nơi, họ thấy một tài xế taxi đang đỗ gần lối vào công trường. Người này tò mò nhìn đám cảnh sát rồi chụp ảnh đăng lên nhóm chat, sau đó đè giọng nói: “Các anh em, tao còn chưa báo cảnh sát mà cảnh sát đã tới rồi, xem ra có chuyện xảy ra thật rồi.”
Điền Hoằng liếc qua xe taxi, ra hiệu cho Dư Thiên Minh đến kiểm tra một chút. Sau đó ông nói với một cảnh sát:
"Phiện cậu ở lại đây với gia đình nạn nhân. Hai người khác bật đèn pha công trường lên. Đây là sơ đồ điện."
Dư Tân Vũ muốn vào cùng nhưng bị Điền Hoằng ngăn lại:
"Anh ở đây, nếu cần tôi sẽ gọi."
Điền Hoằng dẫn Tôn Vi vào công trường, cùng hai cảnh sát chia nhau hành động. Người cảnh sát bên kia để tài xế taxi rời đi rồi mới đuổi theo vào trong.
Một phút sau, toàn bộ đèn công trường đều được mở sáng rực.
Trong đống rác thải xây dựng, bốn người bị đèn chói mắt sửng sốt chớp chớp mắt, gã đàn ông trẻ tuổi phản ứng nhanh hơn, lập tức lao đến hai túi tiền mặt định mang đi.
Người đàn ông trung niên thấy vậy liền vội vàng chạy tới, giằng lại một chiếc túi đựng tiền từ tay gã đàn ông trẻ tuổi mặt dài.
“Cố lên! Cố lên! Đêm đã bắt đầu rồi...”
Chuông báo thức với giọng của Lữ Cẩn vẫn vang lên không ngừng.
“Đội trưởng Điền, bên kia có tiếng động!” Tôn Vi chỉ về phía sau tòa nhà chỉ có khung bê tông.
Cả hai nhanh chóng lao tới. Thứ đầu tiên họ nhìn thấy là Chu Hoài Hạ đang đỡ Lữ Cẩn đứng dậy từ dưới đất.
Kính của Lữ Cẩn đã bị vỡ một bên, cô ấy nhìn Điền Hoằng qua chiếc kính còn sót lại, vội vàng chỉ về phía hố sâu gần đó:
“Đội trưởng, bọn họ ở đó!”
“Đứng lại!” Tôn Vi lớn tiếng quát.
Hai gã đàn ông bên cạnh hố sâu vừa nhấc được hai túi đầy tiền lập tức chạy trốn. Điền Hoằng và Tôn Vi nhanh chóng đuổi theo.
Đến lúc này, người đàn ông trung niên vẫn không chịu buông số tiền trong tay. Điền Hoằng tung một cú đá mạnh, sau đó nói:
“Tôn Vi, ông ta giao cho cô.”
Tôn Vi dừng lại đè người đàn ông trung niên xuống đất, bẻ tay ông ta ra sau và còng tay lại.
Còn gã trẻ tuổi mặt dài thì vứt lại túi tiền, gã chạy trốn với tốc độ nhanh hơn. Gã ta vốn làm việc nặng nhọc lâu năm nên sức khỏe rất tốt. Khi gã sắp thoát qua một lỗ hổng bị phá hỏng, Dư Thiên Minh từ đâu bất ngờ xuất hiện nắm lấy cổ áo gã.
Gã mặt dài vung con dao phẫu thuật đâm ngược về phía sau. Dư Thiên Minh lùi lại tung một cú đá trúng bụng gã.
Lúc này Điền Hoằng cũng kịp tới nơi, ông nhanh chóng bẻ khớp cổ tay gã mặt dài. Gã đau đớn buông rơi con dao.
Điền Hoằng tung thêm một cú đá vào đầu gối gã khiến gã quỵ xuống và bị còng tay ngay sau đó.
Ở bên kia, Chu Hoài Hạ rút điện thoại trong túi Lữ Cẩn tắt ngay tiếng chuông phiền phức kia, hỏi ngược lại:
“Điện thoại để chế độ im lặng?”
Lữ Cẩn đẩy lại cặp kính, nhưng chỉ có một bên gọng là vẫn cố định trên sống mũi, cô ấy chột dạ:
“… Quên mất, lần sau tớ sẽ tắt đồng hồ báo thức.”
Bình thường giờ này cô ấy vừa ăn xong cơm tối ở căng tin, đang chuẩn bị giai đoạn mơ màng buồn ngủ, nên đặt chuông để nhắc nhở bản thân đi học.
Chu Hoài Hạ vẫn giữ vẻ mặt lạnh tanh:
“Sẽ không có lần sau.”
Cô tuyệt đối không muốn mạo hiểm thêm một lần nào nữa, nhất là khi đi cùng Lữ Cẩn.
Cô tiếp tục hỏi:
“Cậu có bị thương không?”
Lữ Cẩn tháo kính ra, cố gắng nắn chỉnh lại rồi đeo tạm:
“Không. May là kính cản giúp, chỉ có sống mũi hơi đau thôi. À, cái tên đó còn đập tay tớ để giành dao.”
Nhưng xương cô ấy khá cứng, giờ chỉ còn đau âm ỉ, thậm chí da còn không bị trầy.
Chu Hoài Hạ cụp mắt, thở dài: “Tớ thì có lẽ lại bị gãy xương nữa rồi.”
Lữ Cẩn lập tức kiểm tra cánh tay phải của cô: “Tên đó bóp gãy à?”
Chu Hoài Hạ không muốn nói là vì cô ném quạt mini và hamburger quá mạnh nên xương vừa lành đã tổn thương lại, liền đánh trống lảng:
“Trong hố còn có trẻ con. Gọi 120 trước đi.”
Hố móng công trình này sâu ít nhất 5 mét. Không rõ đứa trẻ đó có sống sót nổi hay không.
Dư Thiên Minh và Tôn Vi áp giải hai tên tình nghi lại. Sau khi xác nhận đứa trẻ trong hố là con trai của Dư Tân Vũ, Điền Hoằng thông báo với toàn bộ lực lượng bên trong và ngoài công viên ngừng tìm kiếm, toàn bộ chạy hết đến đây.
Ông quay đầu lại, liếc nhìn hai nữ sinh đại học quen mặt, cuối cùng dừng ánh mắt ở Chu Hoài Hạ:
“Là cô gọi báo nghe thấy có người nói sẽ đi công trường gϊếŧ người đúng không?”
Đây không phải câu hỏi, mà là lời khẳng định.
Chu Hoài Hạ vốn tưởng rằng họ tới nhờ tin nhắn báo cáo của mình, nhưng giờ rõ ràng là họ đã nghe đoạn ghi âm cuộc gọi báo án.
Xong đời rồi.
Cô cúi đầu, tay trái ôm lấy cánh tay phải đang đau nhói.
“Cậu đau à?” Lữ Cẩn lập tức xáp lại, nheo mắt kiểm tra cánh tay cô, rồi gọi lớn:
“Đội trưởng, tay Chu Hoài Hạ bị thương rồi!”
“Đợi lát nữa để bác sĩ kiểm tra,” Điền Hoằng trả lời, ánh mắt vẫn không rời cô gái trẻ. “Hai cô phải theo chúng tôi về đồn một chuyến.”
Việc xử lý đứa trẻ bị thương trong hố và an ủi người nhà được giao cho một đội khác. Điền Hoằng dẫn hai kẻ bắt cóc về thẩm vấn. Nhìn sang Lữ Cẩn, ông khách khí nói:
“Tôi sẽ cho người đưa bạn cùng phòng của cô tới bệnh viện kiểm tra. Nhưng phiền cô hãy đi cùng tôi tới đồn công an Tây Thành.”
Chu Hoài Hạ đứng sau lưng Lữ Cẩn, lặng lẽ dùng tay trái chọc nhẹ vào lưng cô bạn.
Lữ Cẩn lập tức lắc đầu:
“Đội trưởng, tôi muốn đi cùng bạn mình tới bệnh viện.”
Điền Hoằng không ép buộc, chỉ đáp:
“Đứa trẻ trong hố cần thời gian để được cứu lên. Tôi sẽ cho người đưa các cô tới bệnh viện ngay bây giờ.”
Không có cách để từ chối, cả hai đành theo cảnh sát rời khỏi công trường.
Cảnh sát từ khu vui chơi đã áp giải hai kẻ bắt cóc, chia thành hai nhóm để đưa về đồn công an Tây Thành.
Điền Hoằng gọi thêm hai đồng đội, bảo họ đưa Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn đến bệnh viện kiểm tra.
“Ui chao, kia là bạn trai của cô à?” Bác tài xế taxi sau khi bị Dư Thiên Minh yêu cầu rời đi đã đỗ xe ở một chỗ xa hơn, vẫn luôn quanh quẩn ở xung quanh hóng chuyện. Thấy nhóm người bước ra, thấy rõ chủ thầu cùng người “bạn trai”, ông không nhịn được đến gần, cảm thấy đồng tình với Chu Hoài Hạ, tuổi còn trẻ mà ánh mắt đã không tốt: “Nghe tôi nói một câu thật lòng, anh ta không xứng với cô đâu.”
Chu Hoài Hạ: “...” Quên mất chuyện này.
“Tiền này cô giữ lại đi.” Bác tài vừa thỏa mãn vì được hóng hết drama, vừa không lấy tiền chuyến xe.
Điền Hoằng nhíu mày nhìn bác tài. Dư Thiên Minh đứng bên giải thích:
“Đây là tài xế đã chở hai nữ sinh tới công trường bắt gian.”
Chu Hoài Hạ khẽ nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc này, thế giới trước mắt cô tối sầm lại.