Xâm Nhiễm Giả

Chương 13: Công viên giải trí

Chưa đến tám giờ sáng mà xe buýt đã chật kín người, phần lớn là các cụ già đã về hưu. Khi Chu Hoài Hạ vừa dứt câu, mấy cô bác lớn tuổi bắt đầu tò mò nhìn qua bên này.

Vì câu nói của cô mà Chu Hoài Hạ thậm chí không cần phải nhờ người nhường chỗ, những người bà bác trung niên chen chúc phía sau cũng tự động đứng sang một bên, một nữ sinh trung học mặc áo nỉ đỏ đậm và quần bò xanh cúi đầu đứng nép vào một bên cùng với mấy bác.

Chu Hoài Hạ sải hai bước tiến đến trước mặt người đàn ông mặc vest. Mái tóc gã ta vuốt ngược ra sau, xịt đầy keo cứng ngắc, từ xa đã nghe thấy mùi, giày da đen đánh bóng loáng, vest cũng được là lượt cẩn thận nhưng lại không vừa vặn, vóc người gã ta gầy gò như cây sậy.

Gã ta còn không cao bằng cô.

Người đàn ông một tay nắm tay vịn, một tay cầm điện thoại. Khi thấy Chu Hoài Hạ bước đến, gã ta cũng bắt chước mấy bác trung niên cố ý nép sang một bên.

Gã ta né về hướng nào, Chu Hoài Hạ cũng bước theo hướng đó.

Người đàn ông nhìn quanh một lượt, nhận ra mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào mình, có vẻ như gã tangạc nhiên lắm, gã ta cầm điện thoại chỉ vào mình: “Cô nói tôi sao?”

Chu Hoài Hạ: “Đúng.”

Người đàn ông thấy buồn cười: “Hai ta đứng cách xa nhau thế này làm sao mà đυ.ng đến cô được?”

Chu Hoài Hạ điềm tĩnh đáp: “Anh sờ tôi xong mới đứng ra xa thế.”

Người đàn ông rõ ràng nghĩ rằng cô đang vô lý: “Từ khi lên xe tôi đã đứng yên ở đây, người ngồi phía sau có thể làm chứng.”

Cụ ông ngồi hàng ghế đầu ở phần sau xe gật đầu: “Cậu ấy đúng là không có nhúc nhích, cháu đứng cách xa thế thì sao mà bị đυ.ng được. Có phải cháu cảm giác nhầm không?”

Có người làm chứng, người đàn ông mặc vest lớn giọng hơn: “Bây giờ phụ nữ nhạy cảm quá, chẳng lẽ tôi có thể đứng từ xa mà với tới sờ mông cô chắc?”

“Tôi tử tế mà lại phải sờ cô làm gì? Mặc dày thế này, tôi sờ để xem áo lông vũ của cô có nhiều lông không à?”

“Không biết nghĩ gì trong đầu nữa, để được chú ý mà lại vu khống người khác giữa nơi công cộng.”

Thấy Chu Hoài Hạ cúi đầu im lặng chỉ bấm điện thoại, giọng gã ta càng lúc càng khó nghe hơn.

Lữ Cẩn nhíu mày, chen lên đứng bên cạnh Chu Hoài Hạ: “Cái miệng nói sạch sẽ một chút!”

Cô ấy khẽ kéo tay Chu Hoài Hạ: “Mình xuống trạm kế tiếp đi.”

Dù người đàn ông mặc vest nói khó nghe nhưng đúng là không thể đυ.ng được Chu Hoài Hạ. Cô ấy đứng quay mặt về phía người ngồi ở hàng sau suốt, không thấy gã ta tiến lại gần.

Lữ Cẩn thầm nghĩ có khi nào túi xách của ai đó va vào Chu Hoài Hạ và cô đã hiểu nhầm không.

“Còn có đồng bọn nữa kìa.” Người đàn ông khoanh tay cười nhạt, “Sao, các cô muốn hợp sức vu oan cho tôi à? Nếu không giải quyết được thì để cảnh sát phân xử.”

Trên xe bắt đầu có tiếng bàn tán nhỏ, ánh mắt mọi người đều hướng về phía Chu Hoài Hạ, chỉ có một cô bác tóc xoăn đeo khăn lụa đỏ là lên tiếng khuyên nhủ: “Này anh, thôi thôi, người trẻ có thể nhầm lẫn, nói rõ ra là được rồi.”

Người đàn ông đang đứng ở thế thượng phong, làm sao dễ dàng bỏ qua cho Chu Hoài Hạ, gã ta hùa theo những hành khách chưa hiểu đầu đuôi mà lên giọng chế giễu: “Chuyện này không thể bỏ qua dễ dàng. Nếu sau này mấy cô này lại vu oan hại người khác thì sao? Không phải ai cũng may mắn như tôi, tôi có chú làm chứng cho nữa. Đúng không chú?”

Cụ ông gật đầu tỏ ý đồng tình.

Chu Hoài Hạ vẫn im lặng, như thể đang ngầm thừa nhận rằng người đàn ông vô tội.

Lữ Cẩn nhíu mày chặt hơn, định bước lên chắn trước mặt Chu Hoài Hạ thì nữ sinh trung học lúc nãy bỗng lên tiếng nhỏ nhẹ: “Nhưng... nhưng lúc nãy anh có sờ tôi mà.”

Chu Hoài Hạ vốn im lặng từ đầu tới giờ cũng phải kinh ngạc nhìn cô bé. Cô bé buộc tóc đuôi ngựa cao, mái cắt dày che gần hết mắt, ánh mắt có chút né tránh.

Người đàn ông hơi khựng lại, sau đó gằn giọng: “Lại thêm một đứa nữa. Các người định lập nhóm vu oan tôi trên xe buýt chắc?”

Cô bé nữ sinh siết chặt tay, trên vai vẫn đeo chiếc cặp sách của lớp học thêm. Cô bé lắp ba lắp bắp nhưng vẫn cố nói hết: “Tôi… tôi đứng ngay trước mặt anh, anh…anh có sờ… sờ tôi mà.”

Người đàn ông không kìm được mà vò mái tóc đầy keo của mình: “Đừng có ăn nói hàm hồ, tôi cảnh cáo cô...”

“Đủ rồi.” Chu Hoài Hạ nhìn trạm xe buýt đang dừng lại, cắt lời gã ta: “Không phải muốn để cảnh sát phân xử sao? Xuống xe, đi thêm 200 mét là đến đồn cảnh sát, đi thôi.”

Mặt người đàn ông thoáng sững sờ, rồi gã ta chỉ tay về phía Chu Hoài Hạ: “Tôi có việc họp gấp ở công ty, không rảnh đôi co ở đây.”

Gã ta vội kêu lên với tài xế xe buýt: “Bác tài, cho xe chạy đi.”

Chu Hoài Hạ đã bước xuống xe, quay lại gọi lớn: “Lữ Cẩn, kéo anh ta xuống.”

Lữ Cẩn nhìn gương mặt lộ vẻ sợ hãi của người đàn ông, không chút do dự túm cổ áo gã ta kéo mạnh xuống xe.

“Buông ra, buông tôi ra!” Người đàn ông điên cuồng giãy giụa, “Tôi không cần cảnh sát phân xử gì hết.”

Nữ sinh trung học do dự nhưng rồi cũng bước xuống. Chu Hoài Hạ thấy cô bé xuống xe, khuôn mặt đang lạnh lùng cũng dịu lại đôi chút, hỏi: “Em muốn cùng đi hả?”

Cô bé nắm chặt quai cặp sách, gật đầu: “Em có thể làm chứng.”

Nhìn người đàn ông sắp sửa vùng thoát khỏi, Chu Hoài Hạ xoa đầu cô bé, cúi người xuống nói: “Từ trạm này đi lên phía trước rồi rẽ phải là đến đồn cảnh sát, em chạy đi gọi chú cảnh sát tới đây nhé.”

“Dạ!” Cô bé lập tức ngẩng đầu chạy đi.

Chu Hoài Hạ đứng thẳng dậy, giật lấy điện thoại của người đàn ông, lạnh giọng: “Giờ chú có chạy cũng vô ích rồi.”

Tại đồn cảnh sát.

Cảnh sát nhìn người đàn ông nghiêm nghị hỏi: “Anh quấy rối trẻ vị thành niên?”

Người đàn ông mặc vest thở dài: “Tôi không làm gì cả, các anh có thể kiểm tra camera trên xe buýt, tôi không hề chạm vào ai.”

Gã ta chỉ vào Chu Hoài Hạ và Lữ Cẩn: “Đầu tiên là hai người này cách tôi cả dặm lại vu oan tôi, rồi tự dưng đứa nhóc này nhảy vào, tôi nghĩ nó chắc học được mấy thứ không hay, nói lung tung vu oan người ta.”

Cô nữ sinh trung học cuống lên: “Tôi không có!”

Chu Hoài Hạ ném điện thoại lên bàn: “Gã ta có quay video, trong album đó.”

Người đàn ông mặc vest lập tức đứng dậy chỉ vào điện thoại: “Cô ta vừa giật điện thoại của tôi đấy, có luật nào xử lý hành vi cướp giật này không?”

Cảnh sát lấy điện thoại lên, quét qua mặt người đàn ông để mở khóa rồi kiểm tra album.

Người đàn ông run rẩy chân: “Anh cảnh sát, nếu không tìm thấy video tôi có kiện cô ta được không?”

Chu Hoài Hạ thản nhiên đút tay vào túi áo khoác lông vàng rực: “Trong album ẩn đấy, mật khẩu là 773214.”

Người đàn ông khựng lại, đứng sững tại chỗ.

Cảnh sát liếc nhìn Chu Hoài Hạ rồi thử nhập mật khẩu đó, quả nhiên mở được album ẩn, bên trong đầy những video quay lén đồi trụy, thậm chí có video từ tận ba năm trước, tất cả đều là trẻ vị thành niên.

Lữ Cẩn đứng bên cạnh há hốc mồm. Chu Hoài Hạ làm thế nào biết được mật khẩu của tên biếи ŧɦái? Rõ ràng cô chỉ vừa giật lấy điện thoại, màn hình còn chưa kịp sáng lên nữa!

Không phải, rõ ràng từ đầu đến cuối cô quay lưng lại phía cô nữ sinh trung học và tên biếи ŧɦái kia, làm sao mà biết gã ta quấy rối cô bé?

Cô mọc mắt sau đầu à?

Lữ Cẩn lùi lại mấy bước, nhìn chằm chằm vào sau đầu Chu Hoài Hạ, còn định giơ tay lên vén tóc cô.

“Chát!”

Chu Hoài Hạ quay người lại, gạt tay cô ấy ra: “Đi thôi.”

Cảnh sát kiểm tra xong các video quay lén trên điện quay trộm, ngay lập tức mở hồ sơ vụ án. Chu Hoài Hạ báo xong là có thể rời đi.

Tên mặc vest lợi dụng đám đông trên xe buýt che chắn camera quấy rối nữ sinh rồi quay video, mỗi khi quay xong một đoạn là giấu ngay vào album ẩn.

Không may là lúc đó gã ta quá phấn khích, tất cả hình ảnh đều truyền vào đầu Chu Hoài Hạ, khiến cô nhìn thấy rõ ràng.

...

Sau vụ việc trên xe buýt, Lữ Cẩn gọi xe đi thẳng tới công viên.

Vừa ngồi vào xe, Lữ Cẩn liền quay sang nhìn Chu Hoài Hạ, định mở miệng hỏi.

Chu Hoài Hạ đã nhanh hơn: “Tớ thấy được.”

Lữ Cẩn như muốn phát điên: “...Cậu lại vậy nữa rồi!”

Chu Hoài Hạ dựa lưng vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần: “Tớ ngủ một lát, đầu hơi choáng.”

Lữ Cẩn ngồi ngay ngắn lại, đẩy gọng kính, trầm giọng: “Ừm, chắc là do dùng ‘năng lực đặc biệt’ quá sức nên mới choáng đầu đó.”

Chu Hoài Hạ thừa nhận: “Đúng thế.”

Lữ Cẩn: “...Thôi cậu ngủ đi!”

Bốn mươi phút sau, hai người đứng trước cổng công viên.

Chu Hoài Hạ khẽ nói: “Đông người quá, lại phải xếp hàng.”

Lữ Cẩn đẩy kính, mắt sáng rực: “Công viên mới mở, lại là cuối tuần, chắc chắn sẽ đông người.”

Cô ấy kéo Chu Hoài Hạ vào chỗ đông người.

Lữ Cẩn có lý luận riêng: “Người càng đông chứng tỏ trò này càng hay!”

Chu Hoài Hạ trông mệt mỏi: “Xếp hàng lâu quá.”

Lữ Cẩn vỗ mạnh vào lưng cô: “Chu Hoài Hạ, cố lên! Chưa đến lúc ngủ đông đâu!”

Chu Hoài Hạ liếc nhìn cô ấy: “Tớ đói rồi, cậu muốn ăn gì?”

Lữ Cẩn: “Xúc xích nướng.”

Chu Hoài Hạ: “Cậu xếp hàng đi, tớ đi mua đồ ăn.”

Quầy đồ ăn cũng phải xếp hàng, Chu Hoài Hạ thở dài, lục túi lấy một viên kẹo ra ăn.

Hai mươi phút sau, cô quay lại với một túi hamburger và đồ ăn vặt kèm hai cây xúc xích nướng, rồi tìm thấy Lữ Cẩn vẫn còn xếp hàng.

“Cậu đoán xem vừa nãy tớ thấy ai?” Lữ Cẩn cầm lấy xúc xích cắn một miếng nói mơ hồ.

Chu Hoài Hạ: “Ai?”

Lữ Cẩn: “Cảnh sát Dư và cảnh sát Tôn, tôi còn chào họ mà họ không đáp lại.”

Cô ấy đang nói tới hai cảnh sát trẻ đi cùng cảnh sát Điền Hoằng.

Chu Hoài Hạ vô tình đáp: “Chắc là họ thấy cậu phiền.”

Lữ Cẩn nuốt xúc xích, quả quyết nói: “Không thể nào.”

Rồi cô ấy lại đoán: “Họ còn nắm tay nhau nữa, tớ nghi là bắt gặp họ hẹn hò nên mới không thèm nhìn mình.”

“Cảnh sát cũng không có quy định cấm đồng nghiệp yêu nhau.” Chu Hoài Hạ chậm rãi đeo găng tay, “Thay vì thế, cậu nên nghi họ đang cải trang làm nhiệm vụ.”

Phòng giám sát của công viên.

Điền Hoằng cùng các cảnh sát đứng trước màn hình nhìn chăm chú vào từng góc máy, không bỏ qua bất cứ chi tiết nào.

Điền Hoằng cầm bộ đàm: “Tiền chuộc đã để ở địa điểm hẹn, có thấy kẻ khả nghi nào không?”

“Đội trưởng.” Giọng Tôn Vi truyền tới, “Tạm thời không thấy, ở đây đông người quá.”

“Chăm chú quan sát điểm hẹn!” Điền Hoằng đáp, “Đừng để những người xung quanh làm xao lãng, hướng đông nam có người giám sát rồi, hai người tới cửa tây bắc canh gác đi.”

...

“Cuối cùng cũng đến lượt chúng ta rồi!”

Lữ Cẩn quay đầu nhìn Chu Hoài Hạ hớn hở nói.

Chu Hoài Hạ gói lại nửa cái hamburger, nhét vào túi áo rồi kéo khóa: “Đi thôi.”

Cuối cùng hai người cũng được ngồi lên tàu lượn siêu tốc, mới vừa chạy là Lữ Cẩn bên cạnh hét toáng lên, Chu Hoài Hạ nhìn cô ấy với vẻ khó chịu, chẳng lẽ Lữ Cẩn lịch sự yên tĩnh lúc mới nhập học đã bị "khử" rồi?

“Bùm!”

Khi tàu lượn lên đến điểm cao nhất, pháo hoa bất ngờ bắn lên, tiếng ồn ào từ bên dưới cũng dần vang vọng lên.