Đội cảnh sát tuần tra là người đến hiện trường đầu tiên, chịu trách nhiệm xử lý các vụ việc nhỏ và tình huống khẩn cấp. Sau khi lấy đoạn giám sát từ cửa hàng và xác nhận nghi phạm cùng tính chất vụ án, họ bàn giao lại cho đội cảnh sát hình sự Tây Thành do đội trưởng Điền Hoằng phụ trách điều tra và thẩm vấn tiếp theo.
Vụ án không quá phức tạp. Ngoài việc một nữ sinh anh dũng bị nứt xương tay, may mắn là không có người dân nào khác bị thương. Công việc tiếp theo chủ yếu là thẩm vấn động cơ gây án của nghi phạm và chuyển hồ sơ cho viện kiểm sát.
Trên đường đi, Điền Hoằng đã nhận được toàn bộ đoạn giám sát từ khi nghi phạm vào trung tâm thương mại đến lúc bị hai nữ sinh hợp sức khống chế. Ông cũng đã xem qua toàn bộ thông tin của ba người.
Trong đoạn giám sát, nghi phạm mặc áo khoác đen đi lòng vòng trong trung tâm, cuối cùng chọn vào một cửa hàng bán phụ kiện phần lớn là khách nữ trẻ tuổi, rồi chọn mục tiêu ra tay.
Chưa cần nói đến việc hắn có quen biết mục tiêu hay không, chỉ cần nhìn chuỗi hành vi của hắn qua giám sát cũng thấy khá rõ ràng và không có gì mập mờ.
Nhưng cô gái Chu Hoài Hạ này... có chút khác biệt.
Điền Hoằng xem đi xem lại đoạn giám sát từ lúc cô vào cửa hàng đến khi lao vào giá hàng. Từ đầu đến cuối, cô và người đàn ông áo đen hoàn toàn không có bất cứ tiếp xúc nào, thậm chí có thể nói là họ hoàn toàn không nhìn thấy nhau. Ở đoạn cuối, cô đứng ở góc khuất nhất, quay lưng lại với tất cả mọi người.
Cái góc đó bị chắn tầm nhìn, là góc chết, chỉ thấy được phần bắp chân của Chu Hoài Hạ. Mãi đến khi cô bất ngờ ngả người ra sau mới lộ ra nửa khuôn mặt đang cau mày.
Điền Hoằng thấy khuôn mặt của Chu Hoài Hạ biến mất khỏi màn hình giám sát rồi đột ngột quay người, loạng choạng vòng qua giá hàng với mục tiêu rõ ràng. Cô vòng qua vài giá hàng rồi rẽ, sau đó dừng lại, lao thẳng vào giá trưng bày cốc nước.
Dĩ nhiên, từ góc đó cô có thể nhìn thấy nghi phạm lấy ra con dao.
Nhưng biểu cảm của Chu Hoài Hạ thay đổi quá sớm.
Điền Hoằng kéo đi kéo lại đoạn giám sát bảy tám lần, chắc chắn rằng ngay trước khi nghi phạm rút dao ra thì sắc mặt của Chu Hoài Hạ đã thay đổi. Ông thậm chí còn có cảm giác cô dường như đã... biết trước đối phương định làm gì.
Tuy nhiên, Điền Hoằng cũng biết cảm giác của mình là không thực tế.
Hai cô gái không có bất cứ mối liên hệ nào với nghi phạm, Chu Hoài Hạ còn là người thành phố A, mới chuyển đến học từ tháng chín, không thể có giao tình gì với hắn.
Có lẽ như cảnh sát tuần tra nói, các nữ sinh học giỏi thì phản xạ sẽ nhanh hơn.
"Đúng rồi," Chu Hoài Hạ chạm vào tay phải đã được bó bột, chậm rãi nói, "bụng em lúc đó không ổn, định nói với bạn cùng phòng là đi vệ sinh, nhưng thấy có người rút dao nên em cũng không suy nghĩ gì nhiều mà lao vào luôn."
Thật ra bạn cùng phòng Lữ Cẩn của cô cũng chỉ cách nghi phạm một giá hàng, chuyện do không khỏe mà vội vàng chạy ra cũng hợp lý.
"Em làm tốt lắm." Điền Hoằng lướt qua cánh tay phải của cô, hơi quan tâm hỏi, "Em cũng đã đến bệnh viện rồi, nếu thấy bụng không thoải mái thì sao không nhờ bác sĩ kiểm tra luôn?"
Chu Hoài Hạ chậm rãi lắc đầu: "Chắc tại trước khi đến trường em ăn hơi nhiều cua."
"Cua có tính hàn, không nên ăn nhiều." Điền Hoằng hỏi thêm vài câu, đã nắm được tình huống tổng quát.
Dù sao cũng chỉ là hỏi thăm, lại còn là người anh dũng cứu người, Điền Hoằng giữ thái độ ôn hòa không hỏi sâu thêm. Thấy Chu Hoài Hạ đứng dậy loạng choạng, ông còn đưa tay đỡ một chút.
"Cảm ơn," Chu Hoài Hạ nói chậm rãi.
"Trở về tắm rửa nghỉ ngơi sớm, đừng suy nghĩ nhiều." Điền Hoằng nhận thấy tuy cô phản xạ nhanh lúc đó nhưng giờ có lẽ đã sợ hãi khi nhớ lại, sắc mặt trắng bệch, dường như còn không đứng vững.
Hai người một trước một sau bước ra cửa, Lữ Cẩn đứng chờ bên ngoài liền bước đến, còn cầm thêm một ly nước trong tay.
"Cầm đi," Lữ Cẩn đưa cốc giấy ra rồi lấy thêm mấy gói thuốc trong túi.
Lúc Chu Hoài Hạ vào hỏi cung, cô bảo mình có thể bị tiêu chảy nên nhờ Lữ Cẩn mua giúp ít thuốc.
Vì vậy Lữ Cẩn đã tìm nửa hộp thuốc tiêu chảy miễn phí từ văn phòng của mẹ mình là bà Lữ Chí Hoa.
Ánh mắt Điền Hoằng lướt qua gói thuốc trong tay cô: "Nếu đau bụng dữ dội cùng kèm nhức đầu thì vẫn nên đi thử máu."
Lữ Cẩn ngẩng lên nhìn Điền Hoằng, đẩy kính, giọng nói ngưỡng mộ: "Đội trưởng, ngay cả cái này ngài cũng biết, đúng là cảnh sát hình sự có khác."
"... Thường gặp nhiều thôi," Điền Hoằng đáp, "các em trở về nghỉ ngơi sớm đi."
Ông còn phải đợi nghi phạm tỉnh dậy để thẩm vấn.
Chu Hoài Hạ cúi đầu nhìn ly nước: "Nước nóng thế này lại không có thìa, làm sao mà khuấy thuốc tan đều?"
?
Lại nữa, Chu Hoài Hạ chỉ có giây phút sáng chói ngắn ngủi trong cửa hàng tối nay thôi.
Lữ Cẩn nhẫn nhịn, giơ một gói thuốc ra làm mẫu: "Cậu xé ra, đổ thẳng vào miệng, rồi uống nước, lắc lắc đầu là thuốc tự tan ra."
Chu Hoài Hạ: "... Nước nóng quá."
Lữ Cẩn mặt không cảm xúc: "Mình đã pha thêm nước lạnh, giờ nước ấm vừa đủ rồi."
Chu Hoài Hạ: "Vẫn còn nóng, cậu mua giúp mình chai nước khoáng được không?"
Lữ Cẩn hít sâu, nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế: "... Chờ đấy!"
Cô ta quay người đi về phía máy bán hàng tự động trong hành lang.
Chu Hoài Hạ cúi xuống từ từ xé gói thuốc tiêu chảy, đổ hết vào cốc giấy, rồi dùng ngón tay khuấy nhẹ hai cái. Cô lau phần bọt dính trên mu bàn tay, sau đó đi đến thùng rác vứt cốc và túi bao bì rỗng vào trong.
Đợi cô ta quay lại, Chu Hoài Hạ đưa tay đón lấy chai nước khoáng: “Cậu chậm thật đấy, mình uống xong cả rồi.”
“...”
Một người mỗi ngày đi chậm như rùa lại có tư cách nói người khác chậm sao?
Lữ Cẩn lấy ra một gói khăn giấy ném cho cô: “Lau miệng đi, bột dính đầy trên đó kìa.”
Đúng là tổ tông mà.
Nếu không phải thấy cô đang ốm, cô ta đã bỏ đi rồi.
Cuối cùng, cả hai ngồi lên xe của Lữ Chí Hoa, do đích thân giáo sư Lữ đưa về trường.
Ban đầu, giáo sư Lữ muốn Lữ Cẩn về nhà với mình, vì dù sao cũng đã có chuyện lớn xảy ra. Nhưng Lữ Cẩn không muốn về nhà.
Nhà cô ta nằm ngay trung tâm thành phố, cách xa đại học S quá, mà cô ta thì chưa kịp tổng hợp lại mớ kiến thức nghe được trong buổi hội thảo.
“Thôi bỏ đi,” Lữ Cẩn từ chối, “Con về trường ở.”
Giáo sư Lữ suy nghĩ rồi bảo: “Cũng được, tay của Tiểu Chu bị thương, con có thể giúp đỡ bạn ấy.”
Lữ Cẩn định nói là cô ta về ký túc xá của giáo viên, nhưng liếc nhìn Chu Hoài Hạ mặt mày tái nhợt dựa vào cửa sổ xe, cuối cùng vẫn kéo dài giọng: “Biết rồi ạ.”
Giáo sư Lữ đưa hai người về ký túc xá xong liền rời đi ngay, vì sáng mai bà còn phải bay ra ngoài thành họp: “Tiểu Chu, Lữ Cẩn là người bản địa, lại rành về đại học S, em có chuyện gì cứ hỏi bạn ấy nhé.”
Chu Hoài Hạ đáp lại: “Dạ vâng.”
Sau khi giáo sư Lữ Chí Hoa đi rồi, Lữ Cẩn thở dài một hơi ngồi xuống, tối nay đúng là quá nhiều thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Cô ta quay lại nhìn Chu Hoài Hạ rồi hỏi: “Lát nữa cậu tắm có cần tớ giúp không?”
“Không cần,” Chu Hoài Hạ trả lời xong tin nhắn trong nhóm gia đình, ngẩng đầu nói, “Mình lau sơ qua là được rồi.”
Đợi Chu Hoài Hạ rửa mặt lên giường xong cũng đã gần mười hai giờ, cô đeo bịt mắt vào nằm yên lặng. Bên tai là tiếng lật sách thỉnh thoảng vang lên từ giường dưới của Lữ Cẩn, lần này lại hiếm khi cô không thể lập tức đi ngủ.
Quá kỳ lạ.
Chu Hoài Hạ suy nghĩ lại một lần nữa về những gì mình đã thấy, nhận ra rằng có thể chia thành hai phần: ảo giác và thực tế.
Ảo giác là cảnh tượng con dao phay chém vào cổ máu bắn tung tóe. Cho dù chém trúng động mạch cũng không thể bắn máu đầy không trung như thế, nó giống như một giấc mơ bị phóng đại, và thực tế thì cũng không thể xảy ra điều đó.
Còn hai cô gái mặc đồng phục thủy thủ và người đàn ông áo khoác đen mà cô đã “nhìn” thấy, lại xảy ra đồng thời trong thực tế.
Chu Hoài Hạ trở mình, đột nhiên tháo bịt mắt ra, rồi từ trong giỏ trên đầu giường lấy ra một cái gương gấp: trong gương là khuôn mặt tái nhợt gần như trong suốt, ánh mắt mệt mỏi, đuôi mắt hơi cong lên.
Hoàn toàn khác với người đàn ông mà cô “nhìn” thấy trong gương ở cửa hàng.
Chu Hoài Hạ nắm chặt gương, cô dường như đã thấy ảo giác của người đàn ông đó trong đầu mình trước, rồi sau đó trở thành người đàn ông áo khoác đen, nhìn mọi thứ xung quanh qua đôi mắt của hắn.
… Góc nhìn thứ nhất.
“Cậu đè lên tay bị thương rồi,” Lữ Cẩn vừa đứng dậy định rót cốc nước thì thấy Chu Hoài Hạ không để ý đến cánh tay đang đau mà nằm nghiêng cầm gương soi, “Nửa đêm nửa hôm không cần tự ngắm mình trong gương chứ?”
Chu Hoài Hạ bật dậy, lại là góc nhìn thứ nhất!
Giường ký túc ọp ẹp kêu lên một tiếng, Lữ Cẩn giật mình bước lùi lại, chần chừ nói: “Đừng giận, cậu cứ ngắm tiếp đi.”
Chu Hoài Hạ mặt mày khó chịu, cô quay sang nhìn Lữ Cẩn: “Trước đây ở khoa y từng có chuyện xảy ra, là chuyện gì vậy?”