Nhưng cũng không thể trách Cố Lê, tất cả bắt nguồn từ năm 25 tuổi anh về nhà ăn Tết, bố mẹ lần đầu tiên hỏi anh có đối tượng chưa, lúc đó anh thành thật nói là chưa, sau đó mẹ anh bắt đầu sắp xếp đủ kiểu chuyện xem mắt, chỉ riêng tối hôm đó đã bị ép thêm WeChat của năm cô gái, còn bị mẹ anh ép mỗi ngày hỏi tiến độ phát triển.
Từ đó về sau, anh cảm thấy phiền phức nên bắt đầu nói dối với người nhà là mình có bạn gái rồi, vốn tưởng rằng như vậy có thể yên ổn, nào ngờ mấy tháng sau mẹ anh lại nhắc đến chuyện bạn gái, hỏi anh có còn đang yêu đương không, lúc đó Cố Ngộ thuận miệng trả lời là vẫn đang yêu, mẹ anh liền bám riết không tha, ép anh lần sau nhất định phải dẫn cô gái về nhà ra mắt.
Lúc đó Cố Ngộ chỉ thuận miệng cho qua chuyện, tưởng rằng mẹ anh sẽ không để tâm, không ngờ trước lần về nhà tiếp theo, mẹ anh còn đặc biệt nhắn tin nhắc anh nhớ dẫn bạn gái về nhà.
Bất đắc dĩ, Cố Ngộ chỉ đành nói đã chia tay với bạn gái trước, sợ mẹ anh lại giới thiệu cho anh năm sáu cái WeChat, anh rất có tầm nhìn xa nói đã có bạn gái mới.
Cứ dựa vào chiêu này trăm lần như một, ba năm qua anh đã trót lọt tránh được vô số cuộc xem mắt.
Ngoài việc tạo dựng hình tượng một kẻ lăng nhăng trước mặt người nhà, cũng không có gì xấu.
Anh cũng là dựa vào cách này mà bình an vượt qua những lời "hỏi thăm" năm mới của họ hàng năm này qua năm khác.
Cố Ngộ đương nhiên sẽ không quan tâm đến hình tượng của mình trước mặt Cố Lê, anh và Cố Lê cách nhau 6 tuổi, không có khoảng cách thế hệ, cách hai người ở chung chủ yếu là đấu khẩu, bình thường cũng thích đùa giỡn lẫn nhau, cho nên mỗi lần Cố Lê nói anh là tên tra nam vô tâm, Cố Ngộ đều chưa từng để tâm.
"Được rồi, anh tra nam, anh tra nam, vậy sau này em chọn bạn trai nhớ tránh những người như anh," đôi mắt đào hoa của Cố Ngộ mang theo vài phần trêu chọc, "Gặp người đẹp trai như anh thì ngàn vạn lần đừng dây vào."
"Chưa thấy ai tự luyến như anh! Vừa tự luyến vừa tra nam! Người như anh chính là tai họa của nhân gian! Con gái dính vào anh đúng là xui xẻo!" Cố Lê cầm điện thoại, xỏ dép vào, trước khi về phòng hừ một tiếng với Cố Ngộ, "Anh cũng đừng đắc ý, nợ tình cảm nhiều như vậy, đến một ngày thật sự rơi vào lưới tình, sẽ biết thế nào là báo ứng."
Nói xong cô vừa cúi đầu trả lời tin nhắn vừa về phòng.
Nhìn bóng lưng Cố Lê rời đi, nụ cười nhạt trên khóe miệng Cố Ngộ dần biến mất.
Nghĩ đến câu nói vừa rồi của Cố Lê, ánh mắt anh tối sầm lại.
Lúc này, ở một góc khác của thành phố.
Thang Ninh vừa trải qua khoảnh khắc xấu hổ nhất cuộc đời!
Trời đất chứng giám! Cô thề! Bình thường cô nói chuyện không hề điệu đà, õng ẹo như vậy!
Không biết tại sao, có lẽ hôm nay gió quá to, đầu óc cô bị úng nước, nên mới phát ra giọng điệu sến súa nhất cuộc đời.
Thậm chí những người quen biết cô cũng sẽ không tin rằng giọng nói vừa rồi lại phát ra từ miệng cô.
Thang Ninh bỗng cảm thấy mọi cảm xúc buồn bã, mệt mỏi, hoang mang đều tan biến trong chớp mắt.
Trong đầu cô chỉ còn lại sự xấu hổ và muốn độn thổ.
Cô vùi mặt vào lòng bàn tay, cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp bất kỳ ai trên thế giới này.
Cô muốn biến mất khỏi thế giới này hoàn toàn, tốt nhất là khi ngẩng đầu lên, thời gian sẽ quay trở lại một ngày trước.
Không! Một giờ trước, không! Năm phút trước là đủ rồi!
Như vậy cô còn kịp cứu vãn tất cả.
Lúc này, điện thoại trên bàn rung lên, là tin nhắn của Cố Lê.
Lê Lê:[A a a a ngày mai gặp nhau rồi, thật mong chờ.]
Thang Ninh nhìn điện thoại, nghĩ thầm kế hoạch du hành thời gian bằng ý niệm đã thất bại, chỉ có thể đối mặt với thế giới tàn khốc này.
Ninh Manh: [Tại sao lúc nãy anh trai cậu lại nghe máy!!!!]
Cố Lê cảm nhận được sự tuyệt vọng của Thang Ninh từ những dấu chấm than.
Cô mỉm cười nhìn màn hình, an ủi: [Không sao đâu, anh trai tớ không phải là chàng trai ngây thơ gì, chuyện nhỏ thôi, đừng để tâm.]
Thôi xong, thật sự xong rồi.
Thôi thì, hủy diệt đi! Trái Đất! Hãy hủy diệt cùng với sự xấu hổ của cô!
Sau tiếng kêu thầm lặng, vẫn phải đối mặt với hiện thực.
Thang Ninh thấy cũng muộn rồi, liền thu dọn đồ đạc đi bắt tàu điện ngầm.
Nhà cô thuê ở một khu chung cư cũ, hầu hết là những căn nhà được xây dựng sau khi giải tỏa, nên tiền thuê nhà không đắt, hơn nữa vì gần ga tàu điện ngầm nên việc đi làm cũng khá thuận tiện.
Sống một mình rất tự do, sau khi được chủ nhà đồng ý, Thang Ninh đã nuôi một chú chó đực hơn bốn tuổi.
Bình thường cô không có nhiều cơ hội để giải tỏa cảm xúc, ngoài Cố Lê ra cũng không có nhiều bạn bè để tâm sự, nhưng không thể chuyện gì cũng tìm Cố Lê để than thở, sợ mình bị ức chế nên cô đã mua một chú chó ta, không đặt tên, lúc rảnh rỗi sẽ nói chuyện với nó đôi ba câu.