Thế Thân Cô Ta, Tôi Không Làm

Chương 5

Diệp Uyển thức dậy từ rất sớm, thực ra là đêm qua cô không ngủ được, đau óc có chút quay cuồng nhưng cô lại bắt ép mình phải tỉnh táo lại.

Tiếng chuông điện thoại truyền tới không ngừng, là Yên Chi.

“Diệp Uyển, bí mật thương nghiệp công ty Đàm Huân mà cậu đưa, tớ đã bán cho phóng viên rồi. Cậu thật sự sẽ không sao chứ?”

“Yên Chi, cậu có biết cảm giác khi yêu một người bằng cả trái tim nhưng cuối cùng đổi lại chỉ nhận được chỉ là sự chán ghét trong mắt của hắn không? Rõ ràng là mình nhưng cuối cùng lại vì mình mà chịu dày vò, rõ ràng là người mình đã từng yêu rất nhiều năm về trước tại sao lại trở nên độc ác như vậy.”

Yên Chi biết năm năm qua đối với Diệp Uyển khó khăn như thế nào. Năm năm im lặng không tranh giành, Thư Kỳ lại được đà làm tới từng chút cướp lấy những thứ vốn dĩ là của Diệp Uyển, còn Diệp Uyển vẫn luôn ngu ngốc chờ đợi rồi một ngày Đàm Huân sẽ nhận ra cô, nhưng ngày qua ngày gom góp lại chỉ là thất vọng từng chút một tới tuyệt vọng đến đau lòng mà thôi.

Thiệp hồng đã được gửi đi, gia thế nhà họ Đàm không phải là nhỏ, hôm nay khách tới dự không phải quan chức thì cũng là người có tiếng tăm ở Nam Thành này, vừa khéo lại đúng ý Diệp Uyển. Đây đã từng là ngày mà cô mong chờ suốt năm năm, bây giờ lại là ngày kết thúc tất cả.

“Diệp Uyển, thứ cậu nhờ mình tìm, cũng đã tìm thấy rồi…”

“Cậu có từng nghe câu: "Tin tưởng càng nhiều, phản bội sẽ càng đau" chưa? Kịch hay bây giờ chỉ bắt đầu thôi.”

“Cậu tới lễ đường trước chuẩn bị đi. Mình đi sắp xếp một số thứ trước rồi sẽ tới sau. Kịch hay thì không thể thiếu nhân vật chính được.”

Mặt biển càng yên ả, cơn sóng ngầm sẽ càng mãnh liệt.

...

Tại sảnh của một khách sạn hoa lệ, một cô gái nóng bỏng đang đứng chờ đợi từ sớm, mục tiêu hôm nay của cô ta là một nhân vật lớn, là người mà ở đây ai cũng phải cung kính gọi bằng Tam gia.

“Tam gia, hôm nay để người ta phục vụ cho anh nha.”

“Cút!"

Người phụ nữ phía trước ngả ngớn vào người anh, bị anh tóm chặt lấy cổ tay hất văng ra, ánh nhìn lạnh lẽo, có cảm giác sẽ bị anh lập tức gϊếŧ chết. Cô ta bị ngã xuống dưới đất, có phần kinh sợ, ngồi rạp xuống đất đau đớn.

Hôm nay cô ta được ông chủ sắp xếp tới để lấy lòng anh, vốn cho rằng có thể thuận lợi quấn lấy anh, không ngờ lại bị phũ dữ dội như vậy.

Quả nhiên giống như lời đồn, xưa nay anh không chạm vào phụ nữ. Đúng là đáng tiếc, người đàn ông như thế này lại không hiểu phong tình khoái lạc.

Tiểu Tứ cũng không lạ gì với cách hành xử không biết "thương hoa tiếc ngọc" này của anh. Vì nhiều lần cậu cũng cố gắng sắp xếp phụ nữ giúp anh giải sầu thâu đêm nhưng kết quả không ai lọt vào mắt anh.

“Hộp đêm cũng mới tuyển vài cậu em ngon trai lắm. Hay là anh tới xem thử.”

Từ khi nào mà bọn thuộc hạ lại nhìn anh với anh mắt kì quái như vậy chứ. Ở bên ngoài những lời đồn đều nói anh bị gay thì thôi đi đến người bên cạnh cũng nghi ngờ giới tính thật của anh thì ai mà chịu được.

“Nếu thích đàn ông, hay là tôi thử "ăn" cậu trước?”

Tiểu Tứ hoảng hốt, lùi lại phía sau hai bước.

“Đại ca, tha cho em. Nhà em còn có mẹ già, em thơ, chỉ còn mình em để nối dõi tông đường thôi ạ.”

“Biến đi! Mắt mày thế nào mà lại bảo ông đây thích đàn ông.”

Rầm.

Một chiếc xe từ bệnh viện chạy ra, lao xuống dốc mất đà đâm vào xe anh. Cũng may kĩ thuật lái xe của Tiểu Tứ khá tốt, lách một cái đã tránh được nhưng xe vẫn xước nhẹ. Diệp Uyển vẫn chưa hoàn thần, bước ra khỏi xe nhìn chằm chằm vào nam nhân trước mặt.

“Cô Diệp nhìn tôi chằm chằm như vậy là đang có ý tán tỉnh tôi hay gì?”

Diệp Uyển nhìn nam nhân đeo kính đen dáng vẻ cao ngạo trước mặt. Khuôn mặt lạnh lùng nhưng ngũ quan lại tinh xảo, vóc dáng khá cao, thật sự rất bắt mắt.

Diệp Uyển không phủ nhận mà trực tiếp "Ừ" một tiếng lại bồi thêm một câu khiến người nghe khá hụt hẫng.

“Nhưng tôi sắp lấy chồng rồi.”

Diệp Uyển nhìn thẳng vào mắt anh, không biết nghĩ gì lại buột miệng hỏi.

“Có hứng thú cướp dâu không?”

“Xem ra cô Diệp cần tới bệnh viện khám não thì hơn.”

Cô cười nhạt, cô nghĩ gì mà lại nói với một người đàn ông mới quen những lời như thế chứ?

Chuyện mới nãy xem như là cô mất trí đi, Diệp Uyển không nên cùng người đàn ông trước mắt dây dưa thêm nữa, vội vã lên xe rời đi. Hôm nay là một ngày rất quan trọng, cô đã chuẩn bị mọi thứ cho đám cưới kinh diễm ngày hôm nay rồi.

Sau khi cô lên xe rời đi. Ánh mắt anh vẫn nhìn theo bóng cô đến khi khuất khỏi tầm mắt anh. Cô vậy mà lại to gan dám quên anh. Thật là khiến người ta cảm thấy thích thú mà.

Anh khẽ liếc mắt ra hiệu cho Tiểu Tứ đang đứng bên cạnh.

“Trong vòng một tiếng đồng hồ, tôi muốn có tất cả thông tin của cô gái đó.”

Tiểu Tứ đi theo anh cũng đã mười năm. Đây là lần đầu tiên cậu thấy anh hứng thú tìm hiểu chi tiết về một cô gái chỉ vừa mới quen.

Chưa đầy hai mươi phút sau, Tiểu Tứ đã bước vào với một sấp tài liệu nhẹ nhàng đặt ngay ngắn ở trên bàn.

“Đại ca, đây là tư liệu mấy năm nay của Diệp tiểu thư ạ.”

Trong căn phòng hoa lệ, nam nhân trầm mặc, đôi mắt nhắm nghiền tựa đầu trên ghế sô pha, trên tay mân mê ly rượu vang ưa thích, nốc cạn một hơi rồi đặt xuống, tiếp lấy tập hồ sơ.

Ánh mắt anh cứ không ngừng lật mở trên từng trang giấy. Cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ truyền khắp cơ thể. Nó cũng giống như rượu vậy, thứ mà anh yêu thích nhất, nó cứ khiến con người ta lâng lâng khó tả lại rất mê người. Cặp chân mày đen rậm bị kích động nhíu lại một lúc rồi quay sang nói với Tiểu Tứ.

“Cậu thấy cô ấy làm chị dâu cậu thì thế nào?”

“Dạ, sao ạ? Cô gái này không được đâu ạ…”

Tiểu Tứ đứng bên cạnh, môi cứ không ngừng ấp úng, muốn nói nhưng lại hơi e ngại khiến anh không khỏi bực mình. Lúc trước chẳng phải rất nhiệt tình sắp xếp phụ nữ cho anh sao, bây giờ khó khăn lắm mới có người con gái khiến anh thấy hứng thú, lại có cái thái độ gì thế này?

“Sao lại không?”

“Nhưng mà hôm nay... là ngày chị dâu lên xe bông luôn rồi ạ.”

“Mẹ kiếp! Sao không nói sớm?”

Anh vội vã đứng bật dậy, lật đật vén tay áo lên nhìn đồng hồ. Vẫn còn một tiếng nữa mới tới giờ, vẫn còn kịp.

“Nhanh lên! Chúng ta lập tức đến nhà hàng Thanh Hoa.”

“Dạ, chẳng phải sáng nay Ngài vừa báo là sẽ không đến dự đám cưới sao ạ?”

“Tôi đổi ý rồi. Báo luôn với năm trăm anh em chuẩn bị theo tôi đi cướp dâu.”