Nam Thần Cố Chấp Giả Vờ Ôn Nhu Để Tán Tỉnh Tôi

Chương 19

Bút dừng lại ở phía trước, cậu theo bản năng ngẩng đầu lên, ánh mắt bất giác dừng lại trên người Hoắc Nguyệt Tầm.

Trong căn phòng tĩnh lặng và u tối, Hoắc Nguyệt Tầm nhẹ nhàng cúi đầu, hàng mi đen dày che phủ đôi mắt, toát lên nét dịu dàng và tĩnh lặng khó tả.

Trong khoảnh khắc ấy, Kỷ Chước bỗng thấy Hoắc Nguyệt Tầm trở nên dịu dàng, nhưng lại phảng phất nét trầm buồn, khiến cậu bất giác muốn đưa tay chạm vào.

“Họa sĩ Kỷ.”

Tiếng gọi nhẹ nhàng kéo Kỷ Chước về thực tại, ánh mắt Hoắc Nguyệt Tầm mang theo ý cười: “Cậu cũng không kiềm chế được mà muốn chạm vào tôi sao?”

"......"

Kỷ Chước nhìn tay mình đang lơ lửng giữa không trung, biết rằng dù có phản bác cũng khó thuyết phục, nên đành từ bỏ:

“Anh ngồi ở đây lâu rồi, nghỉ ngơi một lát đi.”

Nói xong, cậu đặt bút xuống, xoa nhẹ vành tai nóng bừng, xin lỗi Hoắc Nguyệt Tầm rồi đi vào phòng vệ sinh rửa sạch sơn trên tay.

Trong đầu Kỷ Chước vẫn còn văng vẳng câu nói vừa rồi, đến khi điện thoại bất chợt sáng lên. Là Cát Tử Hoành nhắn hỏi cậu có ở ký túc xá không.

Kỷ Chước chậm rãi gõ trả lời: [ Có. ]

Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài ký túc xá.

Kỷ Chước nghĩ đó là Cát Tử Hoành, liền lớn tiếng đáp: “Đợi chút ——”

Sơn trên tay còn chưa rửa sạch, Kỷ Chước vội rời khỏi phòng vệ sinh, Hoắc Nguyệt Tầm thấy vậy liền đẩy cậu vào lại, giọng điệu dịu dàng:

“Để tôi mở cửa cho.”

Kỷ Chước chớp mắt, không phản đối, chỉ cảm ơn rồi quay lại rửa tay, cậu vô tình thấy thêm hai tin nhắn mới từ Cát Tử Hoành.

Cát Tử Hoành: [Chạy nhanh ra đi.]

Cát Tử Hoành: [Tên ngốc đó quay lại ký túc xá rồi.]

“……”

Kỷ Chước sững người, thậm chí quên tắt vòi nước, định chạy ra kéo Hoắc Nguyệt Tầm lại.

Nhưng đã muộn.

Cửa ký túc xá mở ra.

Dương Uyên Với vẻ mặt bực bội định trách Kỷ Chước vì sao không mở cửa nhanh, nhưng khi nhìn thấy Hoắc Nguyệt Tầm, cậu ta sững sờ đánh rơi quyển sách trong tay xuống, mắt tròn xoe không tin nổi:

“Hoắc… Hoắc Nguyệt Tầm? Sao anh lại ở đây?!”

“Tôi vào nhầm sao? Không đâu.” Dương Uyên lùi lại một bước nhìn tên ký túc xá, giọng điệu lộ rõ sự bối rối:

“Anh đến tìm ai ở đây sao? Mà khoan, có ai ở khoa này quen anh đâu, hay là anh vào nhầm thật?”

Trước hàng loạt câu hỏi liên tục, Hoắc Nguyệt Tầm khẽ nhướng mày, điềm nhiên hỏi ngược lại:

“Cậu là ——?”

“À, em quên giới thiệu...” Dương Uyên cười hớn hở trả lời, lau vội mồ hôi trong lòng bàn tay: “Em là Dương Uyên, lớp sơn dầu năm nhất, rất vui được gặp anh, em đã nghe danh anh từ lâu rồi.”

“Chúng ta là bạn rồi nhỉ? Có thể cho em WeChat của anh không? Đừng lo, em sẽ không tiết lộ liên hệ của anh cho ai khác.”

Hoắc Nguyệt Tầm chỉ mỉm cười nhẹ nhàng, quan sát kỹ lưỡng mà vẫn giữ khoảng cách:

“Cậu ở giường thứ tư phải không?”

“Đúng vậy! Anh biết em sao?” Dương Uyên phấn khích hỏi: “Sắp đến giờ cơm tối, hay là chúng ta ra ngoài ăn? Trường vừa mở nhà ăn mới đấy, em còn là hội viên ở đó...”

“Cậu có nghe ai nói rằng cậu hơi thiếu tế nhị không?”

Hoắc Nguyệt Tầm cắt ngang, nụ cười vẫn giữ nguyên.

Dương Uyên lắp bắp, đôi mắt trợn tròn đầy ngỡ ngàng.

“Đừng đá rác vào gầm bàn người khác, cũng đừng vứt đồ bừa bãi lên ban công chung, đó là điều cơ bản mà.”

Hoắc Nguyệt Tầm cười, tiếp lời một cách tự nhiên, không để ý đến sắc mặt đỏ lựng của Dương Uyên: “Cảm ơn cậu, nhưng tôi đến để gặp bạn, lát nữa chúng tôi sẽ ra ngoài ăn cùng nhau.”

“……”

Dương Uyên cúi đầu, mặt đỏ bừng, lẩm bẩm xin lỗi, lặng lẽ thu dọn túi đồ.

Ngay lúc ấy, Hoắc Nguyệt Tầm liếc thấy Kỷ Chước vừa bước ra từ phòng vệ sinh, nhẹ nhàng lên tiếng:

“Sao chưa lau tay đã ra rồi?”

Kỷ Chước giật mình khi bị nắm tay, cậu ngơ ngác nhìn lên, thấy Hoắc Nguyệt Tầm cẩn thận lấy khăn giấy lau khô ngón tay của mình.

Khăn giấy mỏng manh, hai tay chạm nhau, một bên ấm áp, một bên lạnh lẽo. Động tác thân mật khiến Dương Uyên không tin vào mắt mình, tức giận nhìn Kỷ Chước.

“Cảm ơn.”

Khi tay đã khô, Kỷ Chước lập tức rút về, không dám nhìn sắc mặt Dương Uyên, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi tình huống khó xử này:

“Hoắc Nguyệt Tầm, anh ra ngoài chờ tôi đi, tôi thu dọn xong sẽ ra ăn cơm cùng anh.”

Hoắc Nguyệt Tầm lướt nhìn Dương Uyên, rồi thản nhiên đứng dậy, ngoan ngoãn ra ngoài.

Không gian ký túc xá giờ chỉ còn lại Kỷ Chước và Dương Uyên.

Vài giây sau, Dương Uyên cuối cùng mới lên tiếng, mặt mày xanh mét:

“Kỷ Chước, cậu đúng là khiến tôi phải nhìn cậu bằng con mắt khác rồi đấy. Cậu chờ tôi ở phòng để khoe mẽ phải không?”