Nam Thần Cố Chấp Giả Vờ Ôn Nhu Để Tán Tỉnh Tôi

Chương 13

“Cũng phải cảm ơn lần đυ.ng xe này đã cho tôi cơ hội tiếp xúc với cậu, đúng không?”

Chiếc ô tô dừng lại ở ngã tư đường vì đèn đỏ. Trong bóng tối dày đặc, chỉ có vài ánh đèn vàng hắt lên từ những cột đèn, cùng nhau tỏa sáng trên đường phố tĩnh lặng. Hai người ngồi sóng vai trong xe, không khí giữa họ đầy ý nhị, như một sự ngầm hiểu mà không cần nói ra.

“...Sắp đến rồi.”

Kỷ Chước đột nhiên đưa tay lên che miệng, giả vờ ho vài tiếng, quay mặt ra cửa sổ: “Hôm nay cảm ơn anh đã chờ tôi lâu như vậy, lần sau không cần đến nữa ——”

Lời nói chưa dứt, cậu bỗng cảm thấy tay mình bị ai đó nắm lấy.

Sững sờ trong giây lát, Kỷ Chước quay đầu lại, nhìn vào Hoắc Nguyệt Tầm đang nhẹ nhàng xoay tay cậu, để lộ vết thương nhỏ còn hơi hồng trên tay, khuôn mặt thoáng hiện chút khó chịu:

“Sao tay cậu lại bị như thế này?”

Đây là vết thương do mảnh vỡ khi Kỷ Chước rửa bát lần trước, dù đã dán băng keo nhưng vì làm việc lại hở ra.

Cậu không quen được người khác quan tâm, muốn rút tay về nhưng không được: “Chỉ là vô tình trầy xước thôi, không sao đâu.”

Hoắc Nguyệt Tầm không đồng tình, cúi đầu nhẹ nhàng thổi vào vết thương, giọng đầy trách móc:

“Sao lại để bị như vậy được? Nhìn thôi cũng thấy đau rồi.”

“Hơn nữa cậu học nghệ thuật, cần phải giữ gìn đôi tay của mình.”

Nói xong, Hoắc Nguyệt Tầm mở ngăn chứa đồ trong xe, lấy ra lọ thuốc sát trùng và tăm bông, rồi dặn dò Kỷ Chước đừng cử động.

Kỷ Chước thoáng giật mình, chẳng hiểu sao lại ngoan ngoãn đưa tay cho hắn băng bó. Khi băng xong, xe cũng đã dừng lại trước khu ký túc xá.

Kỷ Chước bước xuống, đóng cửa xe lại, không tự chủ được mà nhìn Hoắc Nguyệt Tầm vài giây. Không giống như trước, lần này cậu không thể nói lời từ biệt lạnh lùng như mọi khi.

Hoắc Nguyệt Tầm cười nhẹ, ánh mắt rạng rỡ đầy ý cười khi nhìn Kỷ Chước:

“Vậy là thỏa thuận xong nhé, từ hôm nay trở đi, để tôi đến đón đưa cậu về.”

“Ngày nào tôi cũng sẽ đến tìm cậu.”

---

Sáng hôm sau, sau khi rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo, Kỷ Chước nhanh chóng xuống căn tin lấy đồ ăn sáng và dọn dẹp lại chỗ ở cho gọn gàng trước khi rời ký túc đi học.

Lúc đang lấy xe đạp công cộng ở cổng, Kỷ Chước chợt nhớ đến chuyện tối qua, ngoảnh lại nhìn xung quanh.

Không thấy chiếc Rolls-Royce đâu cả.

Kỷ Chước cúi đầu, mở khóa xe, nhịn không được mà tự nhủ rằng mình không nên quá trông mong. Hoắc Nguyệt Tầm chỉ vì thấy cậu khó khăn nên muốn giúp, cậu không thể mãi chờ mong người ta đến đón mình mỗi ngày được.

“Bíp bíp ——”

Tiếng còi xe vang lên, nhưng Kỷ Chước không để ý, chỉ tập trung vào việc đạp xe.

“Bíp bíp ——”

Lại hai tiếng nữa, dường như nhằm vào cậu.

Kỷ Chước khẽ dừng lại, quay đầu nhìn, thấy cửa kính của một chiếc Cullinan từ từ hạ xuống. Người ngồi bên trong là Hoắc Nguyệt Tầm, mỉm cười ấm áp nhưng ẩn ý.

“Kỷ Chước.”

“Chúng ta đã thỏa thuận rồi.” Hoắc Nguyệt Tầm nở nụ cười dịu dàng, âm cuối nhấn nhẹ như thể đùa vui: “Cậu không được nuốt lời đâu đấy.”

Kỷ Chước đắn đo trong giây lát, cuối cùng cũng đành bỏ xe đạp vào ghế sau của chiếc Cullinan.

Sau khi tới trường, hai người chia tay nhau ở dưới khu giảng đường, Kỷ Chước tìm đến phòng học, gặp lại bạn cùng phòng của mình.

Cát Tử Hoành vẫy tay chào Kỷ Chước: “Tiểu Chước, bọn tôi ở đây!… Ơ, sao môi cậu lại đỏ vậy?”

Kỷ Chước đặt cặp sách xuống, chạm tay lên môi, cảm giác hơi nóng, thấy có một vết nhỏ, như thể vừa bị ai đó khẽ chạm vào.

Cậu lắc đầu, không quá để tâm: “Có thể là vô tình cắn phải… Hoành ca, hôm qua cậu nói có tin gì muốn kể cho tôi?”

Các bạn cùng phòng của Kỷ Chước đều xuất thân từ gia đình khá giả, không chỉ được chăm sóc tốt mà còn có nhiều mối quan hệ.

“A, tôi biết rồi!”

Một người khác là Tống Mại xen vào: “Phòng vẽ tranh Khánh Lãng đang tuyển trợ giảng với mức thù lao khá cao, còn tốt hơn nhiều so với công việc cậu đang làm đấy.”

“Đúng rồi, tôi có người quen bên đó, đã giới thiệu cậu với họ rồi, họ biết thành tích của cậu, rất ấn tượng.”

Kỷ Chước mím môi, giọng chân thành: “Cảm ơn Hoành ca.”

“Hầy, anh em mình mà, cám ơn gì chứ! Tôi sẽ gửi thông tin liên hệ bên đó cho cậu, cậu cứ xem thử.” Cát Tử Hoành vỗ vai Kỷ Chước, rồi nhớ ra điều gì đó:

“À đúng rồi, phòng vẽ đó đang chuẩn bị làm một gallery cá nhân, cậu nếu rảnh có thể vẽ một bộ để đưa qua, vừa xem như phỏng vấn, cũng là dịp quảng bá tài năng của cậu đấy, biết đâu bán được thì sao.”