Nam Thần Cố Chấp Giả Vờ Ôn Nhu Để Tán Tỉnh Tôi

Chương 11

“—— Ừm.”

Hơi thở nóng bỏng bao trùm lấy cơ thể, hương thơm nồng nàn khiến đầu óc Kỷ Chước trở nên trống rỗng.

Những ý niệm còn chưa kịp thành hình đã bị cắt đứt, cậu không thể làm gì khác ngoài việc vòng tay ôm lấy Hoắc Nguyệt Tầm, nâng nhẹ gương mặt hắn lên, để rồi thấy ánh mắt ánh lên vẻ mơ màng, sóng nước long lanh trong đôi mắt xinh đẹp đấy.

“Xin lỗi… Tôi có phải đã gây phiền phức cho cậu không?”

Hoắc Nguyệt Tầm bặm môi, giọng nói ngập ngừng, nhỏ nhẹ và có chút đáng thương, đôi mắt thoáng chút ủy khuất.

Kỷ Chước liếʍ môi, bất giác dẹp bỏ những nghi ngờ trong lòng. Cậu nhẹ giọng đáp lại:

“Không đâu.”

Làm sao có thể là Hoắc Nguyệt Tầm được chứ? Người này luôn dịu dàng, gia giáo tốt, thậm chí đυ.ng hỏng chiếc xe đạp của cậu cũng lo lắng, xin lỗi rồi đền bù không biết bao nhiêu lần. Hoắc Nguyệt Tầm sao có thể làm ra những chuyện này?

Rõ ràng không phải rồi. Hơn nữa, nhìn hắn bây giờ say đến như vậy, đôi mắt phượng hờ hững, đôi má trắng ngần ửng hồng, thật sự rất đáng thương...

Nghĩ đến đây, Kỷ Chước bất giác nhón chân, ôm Hoắc Nguyệt Tầm vào lòng. Đúng lúc này, một chiếc Rolls-Royce từ xa tiến đến, bật đèn nhấp nháy, chầm chậm đỗ trước mặt họ.

Kỷ Chước chợt mở miệng nói:

“Nhưng mà, anh say quá rồi.”

Kỷ Chước quay sang cảm ơn tài xế, sau đó mở cửa, rồi nhẹ nhàng đỡ Hoắc Nguyệt Tầm vào ghế sau. Ánh đèn đường xuyên qua cửa xe, hòa cùng ánh sáng nội thất, làm khoảng cách giữa hai người như gần lại.

Kỷ Chước không dám nhìn vào đôi mắt phượng câu hồn của Hoắc Nguyệt Tầm nữa, cậu nuốt khan, hạ giọng:

“Về sớm đi, anh… lần sau đừng đến đón tôi nữa.”

“Anh cũng thấy rồi đấy, nơi này không phải là chỗ tốt, tôi cũng không phải là người tốt.”

Hoắc Nguyệt Tầm mở to đôi mắt ướŧ áŧ, chưa kịp nói gì, Kỷ Chước đã nhanh chóng rời khỏi xe, chào tài xế, rồi bước đi trong cái lạnh nhẹ nhàng của gió đêm, gương mặt nóng rát dần hạ nhiệt.

Có lẽ vì Kỷ Noãn từng vô tình nhắc đến biệt danh “Tiểu Nguyệt Lượng” hoặc vì dung mạo của Hoắc Nguyệt Tầm quá đỗi tuyệt mỹ, ỷ lại … Nghĩ đến đó, khi bước vào quán bar, Kỷ Chước bất giác nhớ lại những kỷ niệm cũ.

Khi còn nhỏ, cậu là một “anh đại” nổi bật trong trường. Thành tích tốt, được yêu mến, năng nổ trong thể thao, nghệ thuật, lại hòa đồng. Chỉ có điều, cậu hơi ngang ngạnh và có chút tinh nghịch.

Các thầy cô vừa yêu quý vừa đau đầu, thường xuyên gọi điện nhờ Tống Gia Lị, mẹ của cậu, quan tâm đến cậu nhiều hơn.

Khi ấy, mẹ cậu vẫn rất khỏe mạnh, tính tình nóng nảy, ngày ngày tất bật lo việc, thức khuya dậy sớm chăm sóc hai đứa con.

Một lần, bà nhận được điện thoại của giáo viên, biết Kỷ Chước lại trốn học đi chơi bóng rổ, đã tức giận mắng cậu một trận, phạt cậu tự đi bộ về nhà.

Kỷ Chước chẳng để tâm, cười tươi chào giáo viên rồi khoan khoái đi về chợ. Khi vòng qua gian hàng trước mặt, cậu bất ngờ nhìn thấy một cậu thiếu niên mặc đồng phục lấm lem, đứng cô độc ở đó.

“Này, bạn học!”

Kỷ Chước tiến lại gần, vỗ nhẹ vai cậu bé: “Quần áo sao lại lấm lem thế này, còn…”

Thiếu niên ngẩng đầu lên, mái tóc dài, đen mượt, hơi rối bù trên khuôn mặt nhỏ nhắn, tái nhợt. Cả người trông chẳng có chút sức sống, như một búp bê sứ xinh đẹp nhưng không có sinh khí.

Vẻ đẹp ấy khiến Kỷ Chước sững sờ.

“Cậu… ổn chứ?”

Lúc đó, Kỷ Chước khoảng 13-14 tuổi, đang ở tuổi mới lớn. Trong lớp, các bạn lén lút hẹn hò, nhưng cậu chưa từng thích ai. Kỷ Chước luôn nghĩ mình là kiểu người vô tình, vậy mà giờ lại đỏ mặt, ngượng ngùng hỏi:

“Cậu tên gì vậy? Sao lại đứng một mình ở đây, không ai bắt nạt cậu chứ? Ồ… Mà quên mất, tôi là Kỷ Chước, học lớp Một!”

Nghe thấy tên mình, thiếu niên đứng đó cuối cùng cũng chớp mắt, lặp lại: “Kỷ Chước?”

“Ừ, Kỷ Chước!”

Cậu thiếu niên im lặng.

Kỷ Chước liếʍ môi, bất giác đưa tay vỗ vai cậu thiếu niên kia: “À… Vậy cậu tên gì? Tôi thấy cậu mặc đồng phục lớp Hai, mà sao chưa gặp cậu bao giờ? Chẳng lẽ cậu là…”

Kỷ Chước bỗng nhớ ra các đàn em từng kể về một cậu bạn mới chuyển vào lớp Hai, tính tình ít nói, trầm lặng và hay bị bắt nạt. Cậu liền dặn đàn em phải quan tâm cậu ấy, nhắc đến tên mình để những kẻ bắt nạt không dám làm gì.

“Không sao đâu, cậu không muốn nói cũng không sao.”

Kỷ Chước nhanh chóng chuyển đề tài, quan sát bộ đồng phục bẩn và dính máu của cậu thiếu niên, rồi cởϊ áσ khoác của mình, nhẹ nhàng phủ lên người cậu ấy.

“Cậu nhớ nhé, tôi là Kỷ Chước. Sau này nếu có chuyện gì, cứ nhắc tên tôi. Tôi đảm bảo cậu sẽ không sao, được không?”

Cậu thiếu niên chỉ ngơ ngác chớp mắt, không nói gì.

Kỷ Chước không giận, ngược lại còn tìm trong cặp một ít đồ ăn vặt và mấy món đồ chơi, nhét vào tay cậu ấy, kéo người ngồi xuống, nói chuyện một lúc lâu. Đến khi trời tối, cậu mới nhớ ra mẹ đang đợi mình ở đầu chợ, liền vội vàng chào cậu thiếu niên.

Nhưng vừa định rời đi, Kỷ Chước liền cảm thấy tay mình bị nắm chặt. Lực nắm rất mạnh, Kỷ Chước ngạc nhiên quay lại, hỏi: “Sao vậy?”

“Kỷ Chước”