Tuyến Thể Ngủ Đông

Chương 4: Cảnh báo đỏ


Sau này, Quý Hồi mới biết, pheromone của Cảnh Việt không quá lạnh lẽo cũng không quá nóng bỏng, mà là mùi rượu vang đậm đà.

Khi họ lên giường, Cảnh Việt không hề keo kiệt trong việc giải phóng pheromone của mình để an ủi Quý Hồi, làm lâu dần, Quý Hồi sẽ cuộn người lại trong cơn say dưới thân thể Cảnh Việt và sau đó chỉ còn có thể để mặc Cảnh Việt làm gì thì làm, không nói được gì nữa.

Đó đã là chuyện của năm năm trước, sau năm năm, chút pheromone cuối cùng còn lại trong cơ thể Quý Hồi từ Cảnh Việt cũng đã biến mất không dấu vết.

“...Chúng ta cùng chúc thầy Đường phúc như Đông Hải, nhật nguyệt sáng mãi.”

Tiếng vỗ tay kéo Quý Hồi ra khỏi hồi ức, cậu máy móc vỗ hai cái, nhìn về phía sân khấu, vô tình bắt gặp ánh mắt của Cảnh Việt.

Đôi tay dừng lại giữa không trung, Quý Hồi theo phản xạ muốn né tránh, nhưng chưa kịp hành động, Cảnh Việt đã quay đi trước.

Quý Hồi có chút hối hận, cậu biết rõ đến đây có thể sẽ chạm mặt Cảnh Việt, nhưng cậu vẫn đến.

Dù là vì tâm lý “Cảnh Việt vẫn ở Anh” bằng một hy vọng mỏng manh, hay vì suy nghĩ “gặp thì gặp, ít nhất cũng có thể thấy một lần” kiểu liều mạng, cuối cùng cậu vẫn quyết định đến đây.

Tiệc sinh nhật diễn ra được nửa chừng, thầy Đường không chịu nổi phải rời đi sớm, một bữa tiệc sau khi sôi nổi dần trở nên vắng vẻ.

Cảnh Việt là người đầu tiên rời đi, chắc là công việc quá bận, anh nhận mấy cuộc điện thoại rồi vội vã rời khỏi.

Còn Quý Hồi vẫn cúi đầu, món gì đến trước mặt thì gắp món đó, sau khi ăn no, cậu đứng lên thử giậm giậm chân, xác định không có vấn đề gì rồi mới xoay người rời đi.

Ra đến cửa khách sạn, Quý Hồi từ từ dừng bước.

Bên ngoài không biết từ lúc nào đã đổ mưa lớn, màn mưa quá dày đến nỗi không nhìn thấy trạm xe buýt ở đâu.

Cậu lấy điện thoại ra liếc nhìn một cái, đài khí tượng thành phố Chu vừa phát cảnh báo đỏ về mưa lớn vào một giờ trước.

Cậu tiện tay mở ứng dụng gọi xe, thấy dòng chữ “Phía trước có 113 người đang chờ” thì lập tức cất điện thoại đi, thở dài một hơi.

Lâu quá không về, cậu đã quên mất thành phố ven biển như Chu Thành quanh năm có mưa lớn và bão, lần này ra ngoài cậu thậm chí không mang theo dù.

Còn chiếc chân giả của cậu lại được làm từ chất liệu rẻ tiền nhất, không thể tiếp xúc với nước.

Quý Hồi đứng ở cửa khách sạn chần chừ một lát, định cắn răng lao vào trong mưa, thì nghe thấy một tiếng thắng xe, một chiếc Cullinan màu đen dừng lại trước mặt, cửa kính bên ghế phụ từ từ hạ xuống, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng của Cảnh Việt.

“Lên xe.”

Trước tiên, Quý Hồi nhìn xung quanh, sau khi xác định rằng lời của Cảnh Việt là nói với mình, cậu mới lắp bắp từ chối, “Không, không cần đâu, cảm ơn anh Cảnh.”