Tuyến Thể Ngủ Đông

Chương 1: Cảnh báo đỏ

“...Nhân dịp hôm nay mọi người đều có mặt để chúc mừng sinh nhật lần thứ sáu mươi của giáo sư Đường Thất Lễ!”

Tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm từ sảnh mở, Quý Hồi vội vàng dán miếng che tuyến thể lên sau gáy nên bị lệch vài centimet.

Cậu soi gương, vén tóc dài ngang vai lên, xác nhận không có gì lộ ra ngoài, rồi nhanh chóng chạy ra khỏi nhà vệ sinh.

Hôm nay là sinh nhật lần thứ sáu mươi của giáo sư danh dự Đường Thất Lễ, thuộc trường đại học Chu Thành. Buổi tiệc được trường tổ chức và hàng ngàn thư mời đã được gửi đi.

Lúc nhận được email, máy bay của Quý Hồi vừa chuẩn bị cất cánh.

Nền màu xanh nhạt hiển thị tên được máy tự động tạo ra, Quý Hồi ngẩn ngơ nhìn màn hình một lúc lâu, mãi đến khi nghe thấy tiếng tiếp viên hàng không liên tục nhắc nhở, anh mới gấp điện thoại lại.

Tin nhắn email đó bị lẫn trong một đống thư rác chưa đọc, cho đến khoảng một giờ trước, khi Quý Hồi mở hợp đồng điện tử do chủ nhà gửi, cậu mới nhìn thấy nó.

Quý Hồi đến muộn, khi đến nơi mới phát hiện quên dán miếng che tuyến thể, nên phải chạy vội ra hiệu thuốc mua hộp lớn nhất, che kín sau gáy rồi mới dám vào cửa.

“Xin lỗi.”

Cậu cúi người len lỏi qua hàng ghế, liên tục xin lỗi vì chắn tầm nhìn của người khác, trong khi ánh mắt thận trọng liếc ra xa để tìm chỗ ngồi còn trống.

“Bà Đường đã có những đóng góp to lớn trong nghiên cứu tuyến thể của omega và năm nay cũng là kỷ niệm bảy năm thành lập dự án “Nghiên cứu Tuyến Thể Điển Hình...”

Nghe thấy bốn chữ “Tuyến Thể Điển Hình”, bước chân của Quý Hồi bỗng khựng lại.

“...Điều đáng mừng là dự án này trong năm nay đã có bước đột phá và được xếp vào danh sách mười dự án cột mốc quan trọng.”

Chưa đến một giây, Quý Hồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Sự dao động nhỏ này không phải vì dự án mà cậu từng tham gia giờ đây trở nên rực rỡ, mà là do một cái tên trong danh sách. Cái tên mà Quý Hồi không dám nhắc đến và chắc hẳn người kia cũng không muốn cậu nhắc lại.

Người dẫn chương trình vẫn thao thao bất tuyệt, mỗi khi đến cuối câu đều im lặng một lúc, đúng lúc đó tiếng vỗ tay đồng loạt vang lên trong hội trường.

Quý Hồi bước đi những bước nhỏ, người cậu mảnh như một tờ giấy, nhưng lại mặc chiếc quần bò rộng thùng thình, kết hợp với áo hoodie xanh có in hình nhân vật hoạt hình, khiến cậu trở nên lạc lõng giữa một đám đông toàn những người mặc vest lịch lãm.

Cậu bước đi cực kỳ cẩn thận, nhưng càng sợ điều gì thì điều đó càng xảy ra. Chiếc chân giả vừa được bảo dưỡng hôm qua lại “đùa” với cậu đúng lúc này. Đôi chân đang di chuyển thì bỗng dưng khựng lại, cơ thể Quý Hồi loạng choạng, mất thăng bằng và ngã chúi về phía trước.

“Ê, đỡ một cái đi!”

Không biết ai đó tốt bụng kêu lên.

Quý Hồi vung tay trong không trung, cố gắng tự cứu mình nhưng không nắm được thứ gì có thể giúp giữ thăng bằng.