[KHR] Văn Chương Mới

Quyển 1: Câu chuyện về sự cố gắng của vindice - Chương 3. Nhiệm vụ

Meo Meo, hiện tại là Elizabeth Saide, đã thay thế chủ nhân từ 5 năm trước, kế thừa tất cả từ cô ấy. Công việc chính hiện nay của cô là đọc tuyên án các tội phạm trước khi bắt giữ họ, tất nhiên còn có nhiều nhiệm vụ khác. Việc bắt giữ tội phạm được thực hiện bởi Roy và Hugh. Điều bất ngờ là dường như không ai nhận ra rằng Elizabeth Saide đã trở thành một người hoàn toàn khác.Tại sao phải để Elizabeth Saide tiếp tục tồn tại trên đời, tại sao lại chọn cô ấy? Có vẻ như sau 5 năm, câu trả lời đã dần trở nên rõ ràng.

【Mukuro C1 đã trốn thoát.】

Hôm nay, khi đến làm việc tại nhà tù, mọi nơi đều đang bàn tán về chuyện này. Trụ sở chính của "Vindice" chính là một nhà tù, nơi giam giữ phạm nhân, làm việc, có nhà ăn, thư viện, phòng tắm hơi và nhiều công năng khác trong cùng một tòa nhà. Vì vậy, đồng nghiệp thường ở lại trong nhà tù để tránh việc phải xuống núi.

Cô vừa mới có thể nghỉ ngơi sau ngày làm việc mệt mỏi, nhưng đã bị gọi đến nhà tù khẩn cấp. Ngay từ khi bước vào, Elizabeth đã liên tục bị những ánh mắt thương hại xuyên qua băng vải nhìn chằm chằm, đặc biệt là khi nhìn thấy tấm huy chương bạc sáng lấp lánh trên ngực cô.

Thang máy dừng lại ở tầng mười lăm, Elizabeth bước vào văn phòng chuyên trách của C1 và phát hiện bên trong bị bao phủ bởi một tầng áp suất nặng nề.

Nếu phạm nhân vượt ngục, tổ trông coi sẽ bị khấu trừ tiền lương. Nhiệm vụ bắt lại những phạm nhân này thuộc về tổ bắt giữ và đây là lần đầu tiên họ nhận được nhiệm vụ này. Bắt phạm nhân vượt ngục không có tiền thưởng, phòng tài vụ chỉ chi trả chi phí ăn ở và đi lại, các chi phí khác đều phải tự túc. Không có phần thưởng danh dự vật chất nào nhưng nếu thành công, họ sẽ được khen thưởng xứng đáng.

Những người trông coi phạm nhân tất nhiên không phải vô dụng, việc vượt ngục thành công ít nhất ở một mức độ nào đó chứng minh rằng phạm nhân rất nguy hiểm. Hơn nữa, trong thời gian bị giam, phạm nhân đã được giáo dục rõ ràng rằng không nên vượt ngục khi chưa hết hạn tù. Một khi bị bắt trở lại, họ sẽ phải đối mặt với hình phạt nghiêm khắc và khắc sâu mãi mãi trong ký ức, họ cũng sẽ được dẫn đi tham quan các phòng giam dành cho phạm nhân từng vượt ngục.

Bởi vậy, tỷ lệ vượt ngục tại nhà tù Vindice là rất thấp. Khi xảy ra sự việc này, ngoài việc ngưỡng mộ lòng dũng cảm của kẻ vượt ngục, việc này cũng trở thành đề tài bàn tán trong nhà tù và đồng thời tỏ lòng thương hại cho tổ bắt giữ xui xẻo. Và rất không may, lần đầu tiên nhận nhiệm vụ bắt Mukuro, lại chính là tổ C1.

Roy cảm thấy áp lực cũng hoàn toàn dễ hiểu, chiếm dụng thời gian đua công trạng, gia tăng mệt nhọc, không có thêm tiền thưởng, còn phải chịu ánh mắt đồng tình của đồng nghiệp như súng laser quét từ đầu đến chân.

Elizabeth cầm trong tay thông tin từ tổ công tác vừa gửi: “Lần này, Mukuro đi Nhật Bản, khu vực Kokuyo, trực thăng đã sẵn sàng liên lạc, một lúc nữa sẽ xuất phát từ sân bay số 3.” Sau đó, cô ngồi xuống bắt đầu xem xét hồ sơ vụ án của Mukuro cùng thông tin về khu vực Kokuyo ở Nhật Bản.

“Leeds, cô không cảm thấy áp lực sao?” Roy nằm dài trên bàn, băng vải lỏng lẻo để lộ đôi mắt xanh thẳm của anh.

“ Mỗi tháng tại hạ đều có ngày áp lực, đã quen rồi.” Hôm nay chính là ngày nặng nề nhất, thêm một chút cũng không sao.

“Mukuro thật khó đối phó, lần trước bắt hắn khi Leeds còn chưa ở đây, Elizabeth đã —” Roy gọi cô là Leeds, chỉ gọi Elizabeth khi nhắc đến bản tôn. Mặc dù thái độ của Roy với Elizabeth luôn nhất quán với tính cách sang sảng của anh, nhưng cô vẫn nhạy cảm nhận ra tâm thái vi diệu, chẳng hạn như lúc này đột nhiên ngừng lại.

“Không có việc gì mà phải đi Nhật Bản cả. Đồ ăn ở đó nhỏ và đắt muốn chết, lại toàn là nơi nhiều biếи ŧɦái!” Cô nàng chuyên tâm làm việc không có ý định hoà hoãn chút không khí ngượng ngùng này, Roy đành phải tự lẩm bẩm.

“Bó chặt, thân thể tráng kiện, phim heo, trợ giúp giao tế, những điều này không chỉ dành cho những thanh niên như Mukuro để ảo tưởng, mà còn phù hợp với những người đàn ông ở độ tuổi như Roy. Trong lúc đi Nhật Bản, tại hạ có thể đồng hành cùng anh toàn bộ chuyến đi để trải nghiệm.”

Roy đã không còn bất kỳ hy vọng nào về việc Elizabeth có thể an ủi mình.

Một giờ sau, Roy mặc bộ đồ trượt tuyết, đội kính bảo hộ, đeo ba lô leo núi chứa đầy bò bít tết đông lạnh, thực chất là một tủ lạnh năng lượng mặt trời loại nhỏ, đến sân bay số 3. Anh phát hiện Elizabeth và Hugh đã ngồi nghiêm chỉnh trong trực thăng, bộ đồ đỏ thẫm và áo khoác cắt may sắc sảo thực sự khiến người ta cảm thấy bất an.

“Làm ơn ngài cất cánh đi.” Không chờ Roy thắt dây an toàn, Elizabeth đã thông qua tai nghe nói với người điều khiển.

“Leeds chết tiệt, ít nhất cũng chờ tôi ngồi xuống đã chứ!” Roy vì không đứng vững, đυ.ng đầu vào và ngồi bệt xuống đất kêu to.

Nhưng Roy quên mất, hắn không mang tai nghe, Elizabeth không nghe được hắn nói. Cô đang xem tư liệu về Mukuro, với mái tóc xanh biển, đôi mắt hai màu, mắt phải còn có chữ Trung Quốc “Sáu”. Nếu đi trên đường phố quê hương cô, với tạo hình kỳ dị này, chắc chắn sẽ bị coi là kẻ lập dị và không thuộc vào dòng chảy chính của xã hội.

Mukuro đã tiêu diệt nhiều gia tộc Mafia, kể cả gia tộc Estraneo của chính mình, tuyên bố muốn tiêu diệt Mafia và nắm giữ thế giới trong tay. Đối với Mafia, hắn là kẻ dị đoan, thật không thể tưởng tượng được rằng họ không gϊếŧ hắn.

【Căn cứ vào biến hóa mắt phải với sáu con số, Mukuro có sáu loại năng lực: Một, ảo thuật; hai, bất tường; ba, triệu hoán; bốn, bất tường; năm, bất tường; sáu, thao tác.】

Một báo cáo tóm tắt đơn giản và rõ ràng.

Cô liếc nhìn thấy miệng của Roy vẫn luôn động đậy, phía dưới chỗ ngồi là tai nghe của Roy. Cô quay mặt hướng ra ngoài cửa sổ: “Hugh, có thể phiền các ngài ra ngoài một chút. Tôi cảm thấy băng vệ sinh của mình có vấn đề.”

Độ cao so với mực nước biển có liên quan gì đến lượng nhiều hay ít không? Tại sao sau khi cất cánh cô lại cảm thấy không ngừng chảy máu? Rõ ràng trước khi lên máy bay cô đã thay một cái băng vệ sinh dài dùng qua đêm. Với tốc độ này, cô cần thay một lần nữa, thật là khủng khϊếp! Tại sao trên trực thăng không có nhà vệ sinh, chẳng lẽ mọi người đều không dùng WC sao?

Hugh lặng lẽ cúi người mở cửa khoang, gió lạnh lập tức ùa vào. Anh một tay bắt lấy thang dây, tay kia xách Roy, không do dự nhảy xuống.

“Thật là xin lỗi.” Hai mươi phút sau, Elizabeth nói với Hugh và Roy, cả hai đều trông rất mệt mỏi và xanh xao.

Roy xúc động và không ngừng mở miệng, Elizabeth tử tế đưa tai nghe cho anh.

“Rốt cuộc cô làm cái gì bên trong? Nhảy xuống từ độ cao này muốn chết hay sao! Không có lời giải thích hợp lý, tôi sẽ ném cô xuống!” Giọng nói đinh tai nhức óc của Roy suýt nữa làm thủng màng tai cô.

“Rất khó nói.”

“Cô nói hay không?” Roy véo cổ cô.

Do dự một lúc, Elizabeth không biểu cảm mà nói: “Thân thể đột nhiên khó chịu, nên tự chơi một chút.”

Cabin đột nhiên rơi vào một bầu không khí vô cùng im lặng.