Chưa đầy hai phút sau, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp: “Hinh Hinh, là em đó hả?”
Lục Gia Quang tuy vẫn đang tìm người, nhưng đã chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất. Không ngờ em gái đột nhiên trở về, anh vừa mừng vừa sợ, sợ rằng mình chỉ đang vui mừng hão.
Lục Gia Hinh sống mũi cay cay, nước mắt không ngăn được mà rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Anh hai, là em, em đã trở về.”
Cô vốn dĩ có thể kiểm soát được cảm xúc, nhưng đây có lẽ là phản ứng bản năng của cơ thể.
“Hinh Hinh, giờ em đang ở đâu?”
“Em đang ở nhà, vừa gọi điện cho cha rồi. Anh hai, mau qua đây đi, chuyện em thi trượt đại học và bị lừa bán đều là do người đàn bà đó bày mưu. Vậy mà cha chỉ nghe lời bà ta, em không đấu lại bà ta được.”
Lục Gia Quang nghe thấy vậy, lòng chấn động, anh vốn đã nghi ngờ từ trước, chỉ là không có bằng chứng: “Anh sẽ đến ngay, em cứ ở yên trong nhà đợi, đừng đi đâu cả.”
“Vâng.”
Tiếp đó, Lục Gia Hinh gọi điện cho anh họ thứ năm Lục Gia Kiệt và bạn thân của mẹ, Liễu Hương Mai. Cô gọi họ đến vì hai lý do, một là để giải thích rằng cô không phải bỏ nhà đi, mà chỉ muốn về quê thư giãn; hai là để có người làm chứng cho mình.
Gọi xong, Lục Gia Hinh rút dây điện thoại ra rồi nói với Tiết Mậu: “Tôi vào phòng lấy ít đồ, nếu ai bên ngoài gọi anh mở cửa, không có sự cho phép của tôi thì không được mở.”
“Được.”
Lục Gia Hinh bước vào phòng của chủ thân thể này, đồ đạc trong phòng được bày biện gọn gàng, nhưng vị trí đặt khác với trong ký ức. Cô không để tâm những thứ khác, lật tấm chiếu và lớp đệm cốc lên, từ dưới tấm ván giường tìm ra một chiếc chìa khóa.
Chiếc chìa khóa này là mẹ Lục đã trao lại cho chủ thân thể này trước khi bà qua đời.
Bà ngoại Lục mất sớm, mẹ cô cũng lớn lên trong sự khắt khe của mẹ kế. Bà lo rằng sau khi mình mất, con gái cũng sẽ bị mẹ kế hành hạ, nên đã để lại một căn nhà cho cô trước khi ra đi.
Lục Hồng Quân vì muốn tái hôn, chỉ lo lắng cho người vợ mới mà không quan tâm đến sống chết của con gái, nên căn nhà này là đường lui cho cô.
Chiếc chìa khóa rất nhẹ, nhưng Lục Gia Hinh lại thấy nó nặng tựa ngàn cân. Mẹ cô đã dốc cạn tâm trí vì con gái, không ngờ điều bà lo sợ nhất vẫn xảy ra, chủ thân thể này chưa trưởng thành đã qua đời.
Tìm được chìa khóa, Lục Gia Hinh đi tìm quyển sổ tiết kiệm. Theo ký ức, quyển sổ tiết kiệm được giấu trong ngăn kéo dưới cùng của bàn học.
Nhưng lục tung cả ngăn kéo mà không thấy, cô cũng đoán được sổ tiết kiệm đã bị lấy mất. Không chỉ vậy, cô phát hiện đồ đạc có giá trị trong phòng đều đã biến mất; ngay cả tủ quần áo và giày dép cũng chỉ còn lại cha đôi đã rách.
Chủ thân thể này mới mất tích hơn một tháng mà đồ đạc trong phòng đã bị lấy gần hết. Nếu thời gian lâu hơn nữa, dấu vết của cô trong nhà cũng sẽ bị xóa sạch.
“Cộc, cộc, cộc…”
Tiếng gõ cửa kéo Lục Gia Hinh trở về hiện tại, cô nhét chìa khóa vào túi rồi bước ra ngoài.
Tiết Mậu thấy cô, dùng tiếng địa phương nói: “Chị Hinh, chúng ta nên mở cửa đi thôi, không mở thì người ngoài sẽ phá cửa vào mất.”
Anh vừa nói dứt lời, tiếng gõ cửa bên ngoài liền dừng lại, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên: “Gia Hinh, Gia Hinh, mau mở cửa, là dì Đinh của con đây.”
Bà Tiết là người thích hóng hớt, nghe vậy bèn nói với giọng mỉa mai: “Đinh Tĩnh, Gia Hinh vừa nói rằng con bé chạy về quê một mình là do cô và Triệu Tư Di gây ra. Đinh Tĩnh, mẹ con cô đã làm gì để Gia Hinh không thi đỗ nổi đại học?”
Nghe xong, Đinh Tĩnh cũng thấy hồi hộp, nhưng nghĩ bụng chủ thân thể này trước đây chưa kể, giờ chắc cũng sẽ không nói. Nghĩ vậy, bà nhanh chóng lấy lại bình tĩnh: “Bà Tiết, đừng có ở đây mà đồn bậy. Gia Hinh bị trật chân hai ngày trước kỳ thi nên tâm trạng không tốt, chuyện này ai cũng biết mà.”
Bà Tiết không hề nao núng đáp: “Đây không phải tôi bịa đặt, là do Gia Hinh nói đấy. Hồi đó bà Triệu với mấy người cũng nghe, mọi người đều nghe rõ ràng.”
Đinh Tĩnh nhất quyết không thừa nhận: “Đều là nói nhảm, Gia Hinh thi trượt là do con bé sơ ý trật chân làm ảnh hưởng tâm lý, không liên quan đến ai cả.”
Lục Gia Hinh vốn định đợi cha và Lục Gia Quang về rồi mới mở cửa, nhưng giờ cô đã thay đổi ý định.
Vừa mở cửa, cô liền nhìn thấy Đinh Tĩnh, một trong những người mà chủ thân thể này ghét nhất. Dù biết rõ người đàn bà này lòng dạ hiểm độc, nhưng Lục Gia Hinh cũng phải thừa nhận rằng bà ta quả thực rất đẹp, da trắng mịn màng, đôi mắt phượng quyến rũ, mặc một chiếc váy liền thân màu đỏ sẫm, tôn lên vòng eo thon thả. Đã gần bốn mươi tuổi mà trông vẫn…
Trông bà ta cứ như tầm ba mươi, cả người đầy phong thái của một phụ nữ trưởng thành.
Vừa thấy cô, thím Tiết liền nói ngay: “Gia Hinh, lúc nãy cháu nói trượt đại học đều là do Đinh Tĩnh và con gái cô ta gây ra. Có thật không?”
Lục Gia Hinh gật đầu đáp: “Cháu thi rớt đại học, chính là tại Triệu Tư Di và Đinh Tĩnh.”
Đinh Tĩnh không thể giữ được vẻ đoan trang nữa: “Gia Hinh, cô biết cháu không thích cô với Tư Di, và cũng chịu nhiều khổ cực bên ngoài trong hơn một tháng nay. Nhưng không thể vì không đỗ đại học mà bôi nhọ cô với Tư Di như thế chứ.”
Nguyên chủ vốn sĩ diện, sẽ không chao giờ nói chuyện này ra, nhưng Gia Hinh lại mong sao để Triệu Tư Di phải nhục nhã. “Triệu Tư Di và Phạm Nhất Nặc đã ôm ôm ấp ấp nhau trong ngõ, tôi thấy mà giận quá, la mắng cô ta, vậy mà cô ta còn đẩy tôi ngã trẹo cả chân...”
Phạm Nhất Nặc là con trai của Liễu Hương Mai, bạn thân của mẹ Lục Gia Hinh, và nguyên chủ còn nhận cô ta làm mẹ nuôi. Từ nhỏ hai gia đình đã đính hôn cho hai đứa, nhưng Phạm Nhất Nặc chỉ xem nguyên chủ như em gái, còn nguyên chủ lại coi anh ta là chồng tương lai của mình.
Tận mắt thấy vị hôn phu mình yêu thương lại đang lén lút với Triệu Tư Di, người mà cô căm ghét, sự tổn thương của nguyên chủ có thể tưởng tượng được.
Đáng tiếc, nguyên chủ là người cam chịu, sau khi chuyện xảy ra, lại sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của Phạm Nhất Nặc nên không kể với ai, chỉ một mình âm thầm chịu đựng, kể cả việc trẹo chân cũng nói dối là tự mình ngã.
Giờ thì Lục Gia Hinh đã nhập vào thân xác ấy, cô không có gì phải bận tâm nữa. Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình, Phạm Nhất Nặc cũng không phải ngoại lệ, dám làm thì phải gánh chịu hậu quả.
Chuyện Triệu Tư Di ve vãn vị hôn phu của Lục Gia Hinh là một cú sốc lớn, khiến ai cũng nín thở.
Đinh Tĩnh lớn tiếng ngắt lời: “Gia Hinh, Phạm Nhất Nặc là con trai mẹ nuôi cháu đấy. Cháu vì muốn bôi nhọ Tư Di mà kéo cả cậu ta vào, sao lại nhẫn tâm thế được?”
Lục Gia Hinh bật cười nhạt: “Anh ta và Triệu Tư Di đã qua lại từ lâu rồi, hai người còn thường xuyên lén lút hẹn hò. Chỉ cần chịu khó điều tra, sẽ biết tôi có bôi nhọ họ hay không.”
“Giờ là xã hội mới, đề cao tự do yêu đương và tự do hôn nhân, mấy kiểu hôn ước từ bé đúng là tư tưởng lạc hậu. Nhưng đã là chuyện do trưởng bối quyết định, thì không hài lòng cũng phải hủy hôn trước, chứ đừng lén lút quan hệ sau lưng.”
Lời này nhận được sự đồng tình của mọi người. Có thể không đồng ý với hôn ước, nhưng phải hủy hôn trước rồi mới yêu đương sau. Còn như Phạm Nhất Nặc là đang nɠɵạı ŧìиɧ, mà Triệu Tư Di biết rõ đó là vị hôn phu của chị kế mà vẫn dây dưa, thật không chỉ hèn hạ mà còn suy đồi đạo đức.
Nhìn thấy vẻ khinh bỉ trên gương mặt mọi người, trong lòng Lục Gia Hinh cảm thấy hả dạ. Nguyên chủ đúng là một cô gái ngốc nghếch, nghĩ rằng chịu đựng thêm vài năm, thi đỗ đại học là có thể tránh xa cặp mẹ con đáng ghét kia.
Nào ngờ cặp mẹ con ấy lại ác độc và toan tính đến mức luôn âm thầm lập mưu để đẩy cô ra khỏi nhà.