Tác Giả: |
Khí Chi Phần Tiêu
|
Tình Trạng: |
Đang Cập Nhật
|
Cập Nhật: |
2024-11-09 17:13:52 |
Lượt Xem: |
74 |
Quản Lý: |
Meo Meo
|
Source: |
https://truyenhdx.com/truyen/xuyen-thanh-tam-phuc-hoa-lon-cua-de-vuong/ |
Chu Thái Tổ Ứng Trường Xuyên: Người từng bị xem là “loạn thần tặc tử” giữa thời loạn thế, đã mở mang bờ cõi nơi hoang vu, thiết lập luật lệ nghiêm minh, để lại ảnh hưởng kéo dài đến hàng ngàn năm sau. Cả đời ông là sự giao hòa giữa công đức và tội nghiệt, khó phân rạch ròi.
Dù đã qua đời hàng ngàn năm, ông vẫn lưu danh muôn thuở trên trang sử là một biểu tượng của gió tanh mưa máu.
Hàng ngàn năm sau, Giang Ngọc Tuân – một anti-fan chính hiệu của Ứng Trường Xuyên – mỉa mai: “Ứng Trường Xuyên cực kỳ hiếu chiến, chinh phạt bốn phương, công danh hiển hách, nhưng liệu bách tính thời ấy ai không kêu khổ thấu trời?"
Lời vừa dứt, hắn liền xuyên không về giữa cung yến, ngay khoảnh khắc buột miệng thốt ra lời ấy.
Dưới chiếc mũ miện mười hai chuỗi ngọc, người nam nhân được ghi vào sử sách đang nở một nụ cười thoáng ẩn thoáng hiện, ngước mắt nhìn hắn, cất lời: “Ái khanh, có thể nào giải thích tường tận thêm chút được chăng?”
Giang Ngọc Tuân vốn biết rõ Ứng Trường Xuyên có một sở thích kỳ quái là “phát minh hình phạt tàn khốc,” giờ chỉ muốn hỏi một câu: Liệu bây giờ tự sát có còn kịp không?
Ngay khoảnh khắc ấy, Giang Ngọc Tuân định im lặng, nhưng bỗng nhận ra: hắn bị debuff * “lời thật đắng lòng”.
*Debuff: Debuff là hiệu ứng xấu trong game, làm suy yếu nhân vật bằng cách giảm sức mạnh, tốc độ, hoặc gây mất máu. Ngược lại với Buff.
Mỗi khi Ứng Trường Xuyên hỏi điều gì, hắn đều phải trả lời thật lòng, chẳng thể giấu giếm nửa lời.
Ngày hôm ấy, lời của Giang Ngọc Tuân vang vọng khắp đại điện.
Toàn bộ văn võ bá quan đều câm như hến, ai nấy đều cho rằng hắn chết là cái chắc rồi.
Giang Ngọc Tuân mờ mịt nhìn lại lịch sử, trong lòng đã không còn lưu lại chút cảm tình nào.
Lần đầu, hắn bị giam vào tử lao, suýt chút nữa đầu lìa khỏi cổ.
Lần thứ hai, hắn chịu cấm túc, mất bổng lộc suốt ba năm.
Đến lần thứ ba… Ứng Trường Xuyên thong thả đặt chén rượu xuống, nhàn nhã hỏi hắn: “Ái khanh, khanh cho rằng nên xử trí thế nào?”
Giang Ngọc Tuân liền dốc sức tìm hạt giống tốt, khai kênh dẫn thủy, cải cách phép canh nông, lập phương lược tối ưu.
Lấy sử làm gương, vốn là để Đại Chu đời đời đổi mới, ngày càng thịnh trị.
Khi ấy, triều đại đạt đến đỉnh cao thịnh thế, để người đời sau phải ngưỡng mộ khôn nguôi.
… Chỉ có điều, không ai lường trước được, vị quân vương từng là biểu tượng của gió tanh mưa máu lại dần “chệch hướng.”
Mà người được nhắm tới, lại chính là hắn – anti-fan của Ứng Trường Xuyên, Giang Ngọc Tuân.
Vì quốc sự trọng đại, chính sự đè nặng, quân thần không thể không đốt đèn đàm luận thâu đêm, đồng sàng cộng chẩm.
Rồi đến một ngày, trước long sàng, Ứng Trường Xuyên chậm rãi nắm lấy tay người bên cạnh.
Nhớ đến những lời đồn đại nơi hậu thế, Giang Ngọc Tuân không khỏi kinh hãi, lắp bắp: “Chẳng phải… chẳng phải thiên hạ vẫn đồn rằng bệ hạ vốn lạnh nhạt với ái tình, lại còn chán ghét cả chuyện long dương hay sao?”
Ứng Trường Xuyên híp mắt, giọng trầm lại: “Cô cũng muốn hỏi đã lâu, ái khanh rốt cuộc nghe được những lời đồn vô căn cứ ấy từ đâu?”
Tiểu kịch trường:
Thái giám nghiêm mặt: “Giang đại nhân, những lời ấy quả thực vô lễ đến cực điểm, đại nghịch bất đạo! Cần phải xử phạt nghiêm khắc.”
Ứng Trường Xuyên khẽ "A?" rồi nhàn nhạt nói: "Hắn rõ ràng chỉ suy nghĩ thay cho trẫm, lời thật lòng khó nghe mà thôi." :)))
Một câu tóm tắt: Vị anh hùng tinh phong huyết vũ trên sách sử "cong" rồi.
.