Tôi Ổn Định Nổi Điên Trong Truyện Máu Chó

Chương 1

Ninh Hi thề với trời, cậu thật sự không rút lông đuôi con mèo đen béo ú của viện trưởng. Cũng không biết tại sao nó trọc một nhúm, từ khi cái đuôi vô duyên vô cớ bị trọc thì con mèo này cứ tóm cậu cào cậu, cả lúc cậu trèo tường chạy ra bệnh viện tâm thần để đi tảo mộ nó cũng không buông tha.

Cả người đen thùi lùi, cùng bóng đêm hoàn mỹ hòa hợp nhất thể, chỉ chừa một đôi mắt vàng óng ánh như phát sáng.

Thử hỏi ai hơn nửa đêm trèo tường, trèo một nửa thì phát hiện cái thứ này mà không giật bắn mình cho được? Huống chi nó còn ngồi xổm trên đầu tường, chín khúc mười tám cong dùng giọng thê lương kêu méo meo~

Ninh Hi bị nó tiếng kêu của nó hù hết hồn, chân trượt một cái, ngã xuống từ đầu tường cao 5 mét, lại ầm một cái, đυ.ng phải bạn chung phòng bệnh tối ngủ không ngủ được nên ngồi xổm chân tường trồng nấm.

Hai cái đầu đập vô nhau, đau như thể bị người dùng gậy hung hăng gõ một đốn.

“Mèo mập thối! Xem ngày mai tao lấy tông đơ cạo trọc mi!”

Ninh Hi ở trong lòng mắng to con mèo đen ú, gian nan mà mở mắt ra, chưa phân biệt rõ trạng huống, một dòng nước ấm từ trên thái dương bên trái chậm rãi chảy xuống, trượt xuống gương mặt tụ lại trên khóe môi, phiếm chút vị rỉ sắt.

Là máu!

Ninh Hi lại quá quen cái hương vị này, hơi hé miệng, tham lam cuốn máu vào đầu lưỡi, ực ực nuốt xuống,

Cảm xúc hưng phấn tức khắc tràn ngập toàn thân, sương mù dày đặc xám xịt trước mắt cũng dần dần tản ra hai bên, tầm nhìn trở nên rõ ràng có thể thấy được.

Lọt vào trong tầm mắt là tuyết rơi đầy đất, từng bông từng bông tuyết còn đang ào ào ào rơi không ngừng.

Tuyết đang rơi nè.

Trách không được lạnh như vậy.

... Ê khoan, có chỗ nào đó sai sai? Giữa hè 38 độ ngoài trời có tuyết rơi đó má!

Lúc này Ninh Hi rốt cuộc ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc.

Trên nền tuyết hỗn độn đầy dấu chân, tên đầu đinh cầm đầu nhìn cậu đang run rẩy co ro trên mặt đất, lại đá một chân vào trên bụng cậu, dùng mũi giày nhọn hung hăng mà nghiền ép.

“Hiện tại biết sợ? Kiên cường như vừa nãy biến đâu mất rồi…”

Thanh âm chế nhạo đột nhiên im bặt.

Cúi đầu liền thấy bàn tay tái nhợt tế gầy bắt lấy mắt cá chân hắn.

Tên đầu đinh không phản ứng kịp đã bị ném văng ra ngoài, hắn té ngã ngửa đập lưng xuống đất, bông tuyết vẩy ra khắp nơi.

“Mã ca!”

Bốn tên đàn em đang xem kịch ở phía sau tất cả đều sửng sốt, giật mình không đến hai giây đã hồi thần lại, mắng mấy câu hàm lượng thô tục cực cao.

Người phía sau tiếp người phía trước vung ống thép trong tay lên, thề phải cho thằng nhóc này xem chút nhan sắc.

Nhưng mới bước ra một bước, tất cả không hẹn đều cùng dừng chân lại.

Ninh Hi lung lay đứng lên, đầu lưỡi đỏ thắm cuốn máu ở trên môi chuyển một vòng nuốt vào trong. Cậu hơi hé miệng lộ ra hàm răng trắng thấm máu đỏ, nửa khuôn mặt bị máu khô dính sát da, mỗi đi về phía trước một bước, giọt máu liền nhỏ giọt lên nền tuyết, khai ra một đóa hoa hồng cực hạn chói mắt.

Mấy người không khỏi bị bộ dáng này của cậu dọa phát khϊếp.

Đặc biệt là cái tên cao gầy ỷ vào người nhiều nên xông ra đứng trước, lá gan tỉ lệ ngược với thân cao, tiếng nói còn run dữ dội hơn cả cái chân: “Thằng, thằng nhóc này không thích hợp!”

Con người từ trước đến nay đều có trực giác nhạy bén với các mối nguy hiểm, càng đừng nói mặt cậu đầy máu, còn nhếch môi cười càn rỡ với bọn họ.

Đâu chỉ là không thích hợp, quả thực là quá không thích hợp.

Tên cao gầy nghiễm nhiên quên mất còn có đồng bạn có thể dựa vào, hắn nuốt nước miếng liền muốn lùi ra sau. Bởi trên tay dính máu nên nắm ống thép cũng không được chặt như khi nãy, dễ dàng đã bị Ninh Hi giật lấy ống thép.

Tuy rằng Ninh Hi không biết hiện tại đã xảy ra cái gì, tóm lại mấy người trước mắt này không có ý tốt, cậu cũng không cần thiết phải khách khí với bọn họ!