Đúng sáu giờ chiều, Khải Phong được dịch chuyển trở về cõi hư vô. Điều duy nhất cậu chưa quen về phương thức di chuyển này là độ sáng chói mắt của vòng tròn khi nó bùng nổ.
Vừa đặt chân về "nhà", khuôn mặt của Khải Phong hiện rõ nét u sầu, cậu không ngừng đảo mắt sang Tiểu Tinh.
Thấy được vẻ khó xử ấy, hệ thống liền hiểu nguyên nhân và mở lời. "Ký chủ biết rõ hình phạt rồi đấy, tôi sẽ cắt giảm mọi nhu cầu sinh hoạt của ngài trong hôm nay."
Khải Phong chỉ lặng lẽ chấp nhận. "Ừm."
Cậu âm thầm tự trấn an bản thân rằng Tiểu Tinh sẽ không xấu tính đến mức ấy.
Nếu hôm qua là cả một bàn tiệc thịnh soạn, ít nhất hôm nay hẳn vẫn còn một dĩa cơm chiên hoặc vài cái bánh bao nhân thịt.
Có hàng chục món ăn hiện lên trong đầu Khải Phong, cậu chăm chú nhìn những tinh thể nhỏ như hạt cát đang chậm rãi tích tụ vào một điểm, rồi biến thành một cái bàn, ngay giữa khăn trải bàn trắng tinh là một chiếc dĩa lớn. Các tinh thể vẫn đang tạo hình món ăn trên dĩa.
Khải Phong tiến gần hơn với vẻ mong chờ. Nhưng ngay khi món ăn hiện hình, cậu lập tức đông đá tại chỗ.
"Đây, ngài ăn đi." Hệ thống thản nhiên mời Khải Phong, không chút lưu tâm đến phản ứng "sốc tận óc" của cậu.
Trên chiếc dĩa cỡ đại ấy là... một trái nho, MỘT –TRÁI – NHO!!!
Điều khiến tình huống càng thêm nực cười là sự hiện diện của hàng chục chiếc dao và nĩa được bày biện ngay ngắn ở hai bên bàn, như thể cậu đang ngồi ăn trong một nhà hàng sang trọng, chỉ trừ việc trên dĩa chẳng có gì để ăn.
"Đây là bữa ăn giảm cân à?"
Khải Phong tròn mắt nhìn chiếc dĩa trước mặt, sau đó ngước lên nhìn hệ thống, rồi lại cúi xuống nhìn quả nho, lặp lại thao tác đó vài lần.
"Đồ ăn của tôi đâu?"
"Ngay trước mặt ngài."
"Chỉ nhiêu đây thôi à?"
"Chẳng phải ngài ghét đồ cúng và thức ăn thừa sao?"
Hệ thống nói không sai. Có lẽ đây chính là quả báo mà cậu phải nhận vì đã kén cá chọn canh.
"Khoan đã, vậy trái nho này từ đâu ra?"
"Trộm cắp. Chúc ngài ngon miệng."
"....."
Hôm ấy, Khải Phong đã học được một bài học đắt giá: cơn giận của Tiểu Tinh không tự nhiên sinh ra hoặc mất đi, nó chỉ biến đổi từ dạng này sang dạng khác.
Câu này khá tương đồng với một bài giảng mà Khải Phong đã từng học trên lớp, khổ nỗi tên ngốc như cậu sẽ chẳng bao giờ nhớ rõ.
.
.
.
.
.
Có một sự thật hiển nhiên là... Tử Đằng rất ghét giờ tan học.
Cậu luôn phải tìm mọi cách để né tránh Khải Phong và đám đàn em của hắn. Dĩ nhiên, cậu thường thất bại vì mọi con đường thoát thân đều được chúng ghi nhớ kỹ lưỡng, khiến tỉ lệ trốn thoát của cậu ngày càng giảm, đến khi việc bị đánh đập là điều không thể tránh khỏi.
Thế nhưng, hôm nay lại khác. Yên bình, đúng như sắc vàng dịu nhẹ của buổi hoàng hôn.
Tử Đằng đứng trước cổng trường, ánh mắt cẩn trọng quét qua cảnh vật xung quanh. Trong năm phút ngắn ngủi, cậu đã chứng kiến hàng chục học sinh cá biệt lần lượt rời trường, họ chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi thản nhiên đi mất.
Theo lẽ thường, Tử Đằng sẽ chẳng bao giờ được yên thân đến vậy, đặc biệt là sau sự cố ở nhà ăn. Vậy mà hôm nay, cậu lại có cơ hội tận hưởng cảm giác tự do hiếm hoi — được ra về mà không cần lo nghĩ về đường đi nước bước.
Tử Đằng thậm chí đã kiểm tra bằng cách chặn đường một tên học sinh cá biệt. Đúng như dự đoán, tên đó chỉ buông lời chửi mắng, đẩy cậu sang một bên rồi bỏ đi.
Câu trả lời cho việc này dần hiện rõ — có lẽ vị đại ca của trường đã truất quyền "bắt nạt Tử Đằng" từ họ. Vì vậy, chẳng ai dám động đến cậu nữa.
Điều này càng củng cố niềm tin của Tử Đằng rằng Khải Phong đã thay đổi. Sự hiếu kỳ vô hình đã thôi thúc cậu đi tìm đối phương.
Tử Đằng không hiểu tại sao bản thân lại muốn gặp Khải Phong đến vậy. Thậm chí, cậu còn chẳng rõ người kia có thực sự là tên côn đồ trước đây không. Cậu chỉ muốn tìm hiểu thêm về con người này, muốn hiểu rõ lý do đằng sau những hành động khó đoán của cậu ta.
Phải mất lúc, Tử Đằng mới bắt gặp Khải Phong đang rời trường bằng cổng sau. Cậu định tiếp cận, song đã khựng lại khi thấy ánh mắt cảnh giác của Khải Phong, như thể đối phương đang lén lút làm gì đó.
Cậu lặng lẽ theo dõi từ xa, chỉ thấy Khải Phong mở điện thoại, rồi lại tắt, dường như cậu ta vừa kiểm tra thời gian.
Tử Đằng cũng lấy điện thoại ra, khẽ cau mày. "Đúng sáu giờ chiều. Phải chăng cậu ta đang chờ người thân đến đón?"
Khi cậu vừa ngẩng đầu lên, Khải Phong đã bất ngờ biến mất!
Tử Đằng lập tức lao ra vị trí nơi đối phương vừa đứng, bối rối nhìn xung quanh. Trước mắt cậu là một con đường vắng vẻ, trải dài từ phải sang trái.
Vài giây trước, Khải Phong vẫn còn đây, vậy mà giờ lại biệt tích không một dấu vết. Nơi đây chẳng có chỗ nào để ẩn nấp, làm sao đối phương có thể tốc biến nhanh đến thế?
Càng nghĩ, hình ảnh của Khải Phong càng trở nên bí ẩn và khó nắm bắt. Nhưng đồng thời, điều này cũng góp phần thúc đẩy khao khát tìm hiểu đối phương trong lòng Tử Đằng.
.
.
.
.
.
Cùng lúc đó, bên trong chiếc ô tô đen sang trọng, cuộc trò chuyện một chiều vẫn chưa kết thúc.
"Và rồi Khải Phong bị Tử Đằng đẩy ngã, suýt chút nữa còn bị ăn đấm. Lúc đó, cơ thể cháu tự động lao vào can thiệp, hệt như cháu không muốn cậu ta bị thương. Nhưng chẳng phải điều đó càng chứng tỏ rằng cháu có tình cảm với Khải Phong ư? Đây là vấn đề đau đầu nhất mà cháu từng gặp."
Sự nhẫn nại của vị quản gia gần như đã cạn kiệt sau nửa tiếng đồng hồ ngồi nghe cậu chủ lảm nhảm mãi về một chủ đề, thậm chí đến giờ vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt!
Ông chỉ có thể âm thầm rơi nước mắt. "Tôi không muốn làm tài xế nữa! Ai đó làm ơn kéo tôi ra khỏi bể khổ này đi!!!"