Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 10: Người Bạn Thân

Thấy Khải Phong vẫn ngẩn ngơ với vẻ mặt sốc, hệ thống liền cất tiếng. "Ký chủ có gì bất mãn sao?"

"Bất mãn là còn nhẹ đấy! Sao cậu lại để tôi ăn đồ cúng cho người chết?!"

"Nhưng ký chủ đúng là người chết mà."

Khải Phong đột nhiên câm nín, không thể phản bác được.

"Nhưng cậu đâu nhất thiết phải nói thẳng như vậy! Giờ tôi chẳng còn tâm trạng để ăn uống nữa."

"Ngài là người đã hỏi tôi về nguồn gốc của chỗ thức ăn này, hiển nhiên tôi phải thành thật trả lời."

Bị lý lẽ sắc bén của Tiểu Tinh làm cho á khẩu lần nữa, Khải Phong đành từ bỏ, chuyển sang đề tài khác. "Cơ mà... nếu những món này là đồ cúng bái, tôi ăn vậy có ổn không?"

"Ngài đừng lo, đồ cúng vốn dành cho các linh hồn. Mà vì là linh hồn, dẫu có dâng cúng, thức ăn vẫn nguyên vẹn tại vị trí."

Khải Phong chợt ngộ ra điều gì đó. Cậu nhíu mày. "Khoan đã, tại sao đồ cúng lại có cả hải sản và đồ chiên?"

Bàn tiệc thịnh soạn trước mặt tràn ngập đủ loại món ăn, đến mức khó lòng tin được tất cả đều là đồ cúng. Có lẽ gia đình nào đó đã không biết kiêng kỵ mà dâng cúng?

Tiểu Tinh nhẹ nhàng đáp lại. "Ồ không, những món đó là phần thức ăn thừa mà người dân vứt bỏ, tôi gom lại cho ngài thưởng thức thôi."

Vừa nghe xong, Khải Phong cứng đờ người, không kìm được cảm giác buồn nôn dâng trào. Cậu lùi ngay hàng chục bước, không dám quay đầu nhìn bàn ăn thịnh soạn kia.

Khó mà tin được vừa rồi cậu còn suýt nhảy bổ vào một bàn đầy đồ cúng và thức ăn thừa!

Khải Phong cố đè nén cảm giác nôn khan, xua tay về phía bàn ăn với vẻ ghê tởm. "Tôi no rồi, cậu mau mang đống đồ ăn đó đi chỗ khác đi. Tôi chẳng muốn nhìn nữa."

"Đã rõ."

Sau một lúc, cảm thấy chẳng có gì để làm, Khải Phong quyết định ngồi nói chuyện phiếm để gϊếŧ thời gian. "Tôi có một câu hỏi về cuốn tiểu thuyết."

"Như tôi đã nói, hệ thống không tiết lộ cốt truyện."

"À không, tôi chỉ muốn xác nhận một chi tiết thôi. Hình như trong nguyên tác, Diệp Tử Đằng còn có một người bạn thân, nhỉ?"

"Đúng vậy. Cậu ta là nhân vật làm nền cho cặp đôi chính, nhưng cũng đóng góp không ít cho mạch truyện."

Dù không đọc hết nội dung tác phẩm hay nắm rõ mọi tình tiết đã xảy ra, Khải Phong vẫn nhớ như in một hoàn cảnh đáng ghét trong quá khứ.

Đó là lúc cô bạn học của cậu hùng hổ tiết lộ những chi tiết quan trọng về người bạn thân của nam chính thụ, không màng đến việc cậu chưa kịp đọc đến đoạn đó.

Dựa vào những gì Khải Phong đã đọc, bạn thân của Diệp Tử Đằng tên là Trình Vu Hiên, người mà Tử Đằng kết bạn ngay từ đầu năm học. Vì tính cách tương đồng, cả hai nhanh chóng hòa hợp.

Thế nhưng, từ khi Tử Đằng trở thành mục tiêu bắt nạt, cậu đã tự nguyện rời xa mọi người, kể cả Vu Hiên, để tránh cho bạn mình bị liên lụy.

Tuy học chung lớp, tình bạn giữa Tử Đằng và Vu Hiên chỉ có thể duy trì qua những cuộc gọi và tin nhắn mỗi khi về nhà, hiếm khi có dịp nói chuyện ở trường.

Nhìn qua thì khó mà nghĩ Vu Hiên sẽ có ảnh hưởng sâu sắc đến câu chuyện.

Ấy thế mà, với những gì Khải Phong nghe từ cô bạn trời đánh của mình, cậu bất giác cảm thấy tương lai của cốt chuyện bỗng trở nên tối tăm lạ thường.

"Tiểu Tinh... đây chỉ là một tác phẩm học đường nhẹ nhàng trong sáng thôi, đúng không?"

"Nếu ký chủ vẫn nghĩ như vậy sau khi chứng kiến màn hành xác thê lương của Diệp Tử Đằng thì... vâng, có thể cho là thế."

"....."

.

.

.

.

.

Cùng thời điểm ấy, tại một căn nhà nhỏ nép mình giữa khu phố đông đúc, Diệp Tử Đằng chậm rãi lê bước về đến cửa, đôi chân nặng nề như mang theo cả gánh nặng ngày dài. Đứng ngập ngừng hồi lâu, cậu mới bước vào.

Từ phía sau căn bếp, giọng nói hiền hòa của một phụ nữ lớn tuổi khẽ vang lên, mang theo chút ấm áp gia đình. Đó là mẫu thân của cậu. "Tử Đằng? Con về rồi đấy à?"

Nghe vậy, cậu chỉ đáp "Dạ" rồi nhanh chân chạy vào phòng, khóa chặt cửa. Hôm nay cậu bị đám học sinh cá biệt đánh cho tơi tả, các vết thương vẫn còn lộ rõ. Nếu mẹ nhìn thấy, cậu sợ bệnh tim của bà sẽ lại tái phát.

Vừa đặt chiếc cặp xuống giường và mở điện thoại ra, đập vào mắt cậu là hàng chục tin nhắn chờ từ Trình Vu Hiên — người bạn thân mà cậu cố gắng giữ khoảng cách ở trường.

Những tưởng tin nhắn của Vu Hiên chỉ là những lời hỏi thăm thường nhật, Tử Đằng không ngờ lại bắt gặp một dòng tin đáng chú ý: Vu Hiên đã vô tình chứng kiến cảnh tượng cậu bị đánh đập tại sân sau trường.

Điều này đồng nghĩa, cậu ta rất có thể đã trông thấy nam sinh đã đưa Tử Đằng đến phòng y tế sau trận đòn đó.

Cậu liền nhắn hỏi. Tin nhắn nhanh chóng được đánh dấu "đã đọc" nhưng lại chẳng có hồi âm. Chỉ khi Tử Đằng liên tục thúc giục, Vu Hiên mới miễn cưỡng tiết lộ.

"... Là Tô Khải Phong."

Một dấu chấm hỏi lớn hiện ngay trong đầu Tử Đằng. Theo lẽ thường, Vu Hiên phải viết "Là đại ca trường" mới đúng.

"Sao cậu biết tên hắn?"

"Hả? Ý cậu là sao? Chẳng phải cả trường ai cũng biết à?"

Cảm thấy cần xác minh rõ hơn, Tử Đằng liền bấm số gọi cho thầy giáo. Chưa kịp để đầu dây bên kia thốt ra tiếng "Alo," cậu đã vội hỏi.

Ông ấy ôn tồn đáp lại. "Cậu ta là Tô Khải Phong, em vẫn chưa biết sao?"

Tử Đằng lặng thinh, tự thấy mình như một người tiền sử vừa phát hiện ra bí mật động trời của xã hội loài người.