Theo lẽ phải của một con người, cảnh tượng bạo lực trước mắt khiến Khải Phong suýt nữa lao vào cứu giúp Diệp Tử Đằng, song, cậu đã khựng lại khi hệ thống hiện lên, nhắc nhở cậu.
"Ký chủ hãy nhớ đến thiết lập nhân vật, không được hành động trái với tính cách của kẻ bắt nạt."
Hệ thống muốn cậu làm gì? Đứng nhìn? Yêu cầu đám đàn em tiếp tục đánh thêm? Hay tham gia vào cuộc hành hạ này? Dù là cách nào cũng đều không thể chấp nhận được!
Khi cậu vẫn đang phân vân, Diệp Tử Đằng, trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê, cố gắng gượng dậy và bò ra khỏi vị trí, nhưng chẳng bao lâu sau đã bị một cú sút vào eo khiến cậu ngã ra đất, không còn sức để kêu lên, chỉ có thể nằm quằn quại, ý thức dần tắt lịm.
"Hửm? Bất tỉnh rồi sao? Này, dậy ngay." Tên nam sinh kia đặt mũi giày lên người Tử Đằng, không ngừng lắc lư và đạp để đánh thức cậu ta.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, sự kiềm chế trong lòng Khải Phong sụp đổ. Cậu bước lên một bước, hét to. "Dừng lại ngay!"
Hệ thống vội vàng can ngăn, lo sợ rằng cậu sẽ phá hỏng hình tượng nhân vật. Tuy nhiên, lời nói tiếp theo của Khải Phong lại khiến hệ thống không khỏi sửng sốt.
"Chúng mày tự hào vì đã thay đại ca trường đánh nhừ tử thằng nhãi này hả?! Nó là mục tiêu của tao! Ai cho phép chúng mày động vào nó mà không hỏi ý tao hả lũ khốn!?!?"
Sự phẫn nộ của Khải Phong dâng trào từ tận đáy lòng, song cậu vẫn đủ tỉnh táo để điều chỉnh biểu cảm và lời nói, sao cho hình tượng kẻ bắt nạt không thay đổi.
Câu quát kia, cộng với vẻ ngoài đầy hung tợn của Khải Phong, đã dọa hai tên nam sinh sợ tái mét, lập tức cúi rạp người xuống, rối rít tuôn ra một tràng xin lỗi không rõ chữ. Khải Phong chỉ lạnh lùng đáp trả.
"Cút."
Chỉ một từ, nhưng đủ để khiến chúng ba chân bốn cẳng rời khỏi đó, bỏ lại Khải Phong cùng thân thể đang bất tỉnh của Diệp Tử Đằng.
Khải Phong gấp gáp ngồi xuống, kiểm tra tình trạng của Tử Đằng. Chạm nhẹ vào bụng cũng đủ làm cậu ta nhăn mặt, phát ra những tiếng rên đau đớn.
"Mình cần đưa cậu ta đến phòng y tế."
Ngay lúc đó, hệ thống lại vang lên nhắc nhở. "Nếu ký chủ làm vậy, nhiều người sẽ trông thấy, có thể gây nghi ngờ."
Khải Phong ngẫm nghĩ một lúc rồi nảy ra một ý tưởng. Cậu nhanh chóng cởϊ áσ khoác ngoài của mình, trùm kín phần thân trên và đầu của Tử Đằng, tạo nên hình dáng như một "cương thi" trong truyền thuyết. Sau đó, cậu dồn sức nâng Tử Đằng lên vai, mặc cho áp lực lên bụng khiến cậu ta đau đớn kêu lên.
"Xin lỗi nha, cậu chịu đựng thêm chút nữa thôi."
Không chần chừ, Khải Phong tức tốc lao vào trong trường, với hy vọng che mặt Tử Đằng sẽ ngăn cản mọi người nhận ra hay sinh nghi.
Nhưng điều Khải Phong không ngờ tới là... hình ảnh ấy lại vô tình tạo nên cảnh tượng như phim kinh dị!
Những gì các học sinh trên hành lang chứng kiến là một tên đầu gấu to lớn, vác một cơ thể bất động trên vai, được bọc kín từ đầu đến nửa thân, trông chẳng khác nào cậu vừa gây án xong và đang hối hả phi tang xác!
.
.
.
.
.
Khi ánh chiều tà dần buông xuống, Diệp Tử Đằng cuối cùng cũng mở mắt, cảm giác dần trở lại trong cơ thể. Cậu nhận ra mình đang nằm trên chiếc giường trắng muốt êm ái, khác hẳn với nền đất vừa lạnh lẽo vừa bẩn thỉu mà cậu đã quen.
Chỉ khẽ động đậy, cơn đau từ các vết bầm liền ập đến, khiến toàn thân Tử Đằng tê dại. Cơ mặt cũng cứng đờ vì gò má và sống mũi đều đã được băng bó. Cậu đoán bụng và eo mình chắc cũng chi chít vết thương, chưa khỏi hẳn.
Thấy Tử Đằng đã tỉnh, y tá của trường tiến đến, nhẹ nhàng thông báo rằng các vết thương đã được xử lý. Cô nhấn mạnh rằng cậu cần ăn uống đầy đủ, chú trọng rèn luyện thể lực, và tốt nhất nên tránh dây dưa với các "rắc rối".
Lời khuyên của y tá khiến Tử Đằng hiểu rằng, theo cô, "rắc rối" chính là vấn nạn bạo lực học đường. Cô khuyên cậu nên nhượng bộ, chấp nhận chịu đựng và không đối đầu với đám bắt nạt, như vậy mới bảo toàn sức khỏe.
Nếu là ngày thường, có lẽ Tử Đằng sẽ phản biện, sẽ nói rằng cậu không thể mãi nhịn nhục như thế, rằng cậu không sợ bị tổn thương, rằng sống chết với cậu chẳng còn quan trọng, bởi cậu đã quá mệt mỏi.
Nhưng hôm nay, một ý nghĩ khác đã lấp đầy tâm trí cậu. Diệp Tử Đằng không thể tự mình đến phòng y tế, hẳn ai đó đã đưa cậu đến đây.
Ngay khi Tử Đằng vừa cất lời hỏi, sắc mặt y tá bỗng trở nên tái nhợt. Cô cố giữ bình tĩnh, miễn cưỡng cười và bảo rằng một học sinh tốt bụng nào đó đã đưa cậu đến đây.
Tử Đằng lập tức nhìn ra sự thật, có lẽ y tá đã bị đe dọa không được tiết lộ danh tính của người đã "giúp đỡ" cậu. Nhưng vì lý do gì? Ai lại có thể khiến ngay cả giáo viên trường cũng phải im lặng?
Câu trả lời mà Tử Đằng không muốn nghĩ đến hiện hữu rõ ràng. Nếu không phải là đầu gấu của trường thì cậu chẳng biết ai khác. Hắn chính là người đã khơi dậy làn sóng tẩy chay và bắt nạt, mang lại cho cậu không ít khổ sở.
Nghĩ đến cảnh tượng một kẻ như vậy gắn liền với chữ "tốt bụng", Tử Đằng không khỏi thấy buồn cười. Làm gì có chuyện kẻ đã gieo rắc nỗi bất hạnh cho cậu lại chính là người đưa cậu đến phòng y tế chứ.
"Xin lỗi nha, cậu chịu đựng thêm chút nữa thôi."
"?!"
Diệp Tử Đằng giật mình khi hồi tưởng lại câu nói dịu dàng mà cậu nghe được lúc còn mơ hồ. Giọng nói ấy... không lẫn vào đâu được, chính là của tên côn đồ kia. Nhưng tông giọng lại đầy vẻ trấn an, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thô bạo thường ngày của hắn.
Sự mâu thuẫn ấy khiến Tử Đằng khó hiểu, trong lòng dấy lên một cảm giác hoang mang. Chẳng lẽ đó là sự thât?
Cậu không chắc lắm, nhưng nếu mọi chuyện đúng là thế, thì tên đầu gấu đó quả thực... rất kỳ lạ.