Xuyên Thành Đầu Gấu Trường Học, Tôi Bị Vai Chính Thụ Đeo Bám!

Chương 3: Nam Chính Thụ Thật Đáng Thương

Khải Phong sững sờ, tim đập thình thịch. Người con trai ấy có mái tóc tối màu mềm mại, đôi mày thanh tú và một làn da trắng mịn màng không tì vết. Cậu ta toát lên vẻ thanh thoát và trầm lặng, như một bông hoa mong manh giữa khung cảnh nhạt nhòa.

Đôi mắt xanh nhạt kia hơi hạ xuống, chăm chú vào từng nét chữ, tựa như đang chìm trong một thế giới riêng biệt, hoàn toàn tách biệt với sự ồn ào bên ngoài.

Diệp Tử Đằng — nhân vật chính thụ mà Khải Phong đã từng chiêm nghiệm qua từng trang tiểu thuyết. Cậu thực sự không thể tin vào đôi mắt mình khi đối diện với vẻ tuyệt sắc của người trước mặt, vượt xa những gì văn chương có thể phác hoạ.

Vẻ đẹp ấy không chút hoa mỹ, nhưng lại mang nét trầm ổn, thu hút người đối diện một cách vô thức.

Dù tự nhận là "thẳng nam" suốt mười tám nồi bánh chưng, Khải Phong không khỏi động tâm trước dáng vẻ kiều mị kia. Phải mất một hồi, cậu mới ổn định lại tinh thần.

"Đây là người mà mình phải bắt nạt sao?" Khải Phong thầm nhủ, chợt cảm thấy tâm lý mâu thuẫn khi nghĩ đến việc phải vào vai kẻ ác chèn ép người thuần khiết như Tử Đằng. Nhưng Khải Phong minh bạch, thiên mệnh đã định, không thể trái ý hệ thống.

Đúng vào khoảnh khắc ấy, Tử Đằng bất giác xoay đầu lại, ánh mắt ôn hòa vô nhiễm dừng nơi Khải Phong, tựa hồ chỉ vừa thoáng nhận ra sự hiện diện của một kẻ to lớn đứng cạnh.

Vì lý do nào đó, Khải Phong bỗng cảm thấy ngượng ngùng dưới cái nhìn chằm chằm của Tử Đằng, không tự chủ mà né tránh nhãn quang.

Chẳng nói một lời, Tử Đằng lặng lẽ quay trở về với trang sách, như thể khi phát hiện người đứng trước mặt mình là kẻ bắt nạt, chút chú ý thoáng qua cũng lập tức phai nhạt như sương khói.

Những lời bàn tán rì rầm xung quanh Khải Phong bắt đầu vang lên, cậu lặng lẽ nghe được những câu như "Tử Đằng tiêu đời rồi", hay "Cậu ta lại sắp bị đánh nữa rồi", và "Đúng là cứng đầu, chẳng biết sợ là gì."

Nếu đây là nhân vật ban đầu, một kẻ bạo ngược không khoan nhượng, có lẽ Tử Đằng đã bị nắm cổ áo và nhận một cú đấm trời giáng vào mặt — đó là số phận không thể tránh khỏi trong nguyên tác.

Nhưng hiện tại, đứng trước mặt Tử Đằng không phải kẻ ác trong truyện mà là Khải Phong, người đã xuyên không vào vai này để thực hiện nhiệm vụ. Bởi vậy, sự thờ ơ của Tử Đằng chẳng khơi dậy chút thù hằn nào trong lòng cậu như nhân vật gốc.

"Ký chủ, ngài nên hành động như vậy, đừng nhượng bộ."

Giọng nói máy móc của hệ thống bỗng vang lên trong đầu, khiến Khải Phong giật mình đưa mắt nhìn quanh.

"Nhiệm vụ của ngài là khiến Diệp Tử Đằng chịu bất hạnh, để sau này có thể kích hoạt cuộc gặp gỡ định mệnh giữa cậu ta và nam chính công."

Khải Phong hiểu rõ vai trò của mình, nhưng chẳng ngờ bản thân phải dùng đến cả bạo lực. Thật lòng mà nói, cậu không nỡ ra tay.

"Nếu ký chủ bỏ qua cho cậu ta, hành động này sẽ bị xem là OOC, tức không phù hợp với thiết lập nhân vật."

Căng thẳng dâng trào trong lòng, Khải Phong đành miễn cưỡng làm theo sự chỉ dẫn của hệ thống. Cậu cau mày, nhăn mặt tạo nên một biểu cảm đầy bất mãn, rồi vươn tay ra nắm lấy cổ áo của Diệp Tử Đằng, kéo lên.

Kỳ lạ thay, cơ thể của Tử Đằng nhẹ bẫng như không có trọng lượng, chỉ cần một chút sức lực từ Khải Phong đã khiến cậu ta bị nhấc lên một cách dễ dàng. Hoặc là Tử Đằng quá nhẹ cân, hoặc là Khải Phong quá khỏe.

Cả lớp học lập tức rối loạn, những tiếng xì xầm vang lên mạnh mẽ hơn, sự hoang mang hiện rõ trong ánh mắt của mọi người. Tất cả đều tỏ ra sợ hãi trước hành động của Khải Phong, nhưng tuyệt nhiên không một ai lên tiếng bảo vệ Tử Đằng, càng không dám can ngăn.

Diệp Tử Đằng không hề phản kháng. Cậu chỉ nhìn Khải Phong với ánh mắt vô cảm, rồi buông lỏng cơ thể, nhắm mắt lại, như thể đã quen với sự đối xử này, như thể đây là kết cục mà cậu phải chịu đựng hàng ngày.

"Ký chủ còn chần chừ gì nữa? Đánh cậu ta đi." Hệ thống thúc giục.

Một cuộc đấu tranh nội tâm dữ dội bùng lên trong đầu Khải Phong. Nếu hệ thống chỉ yêu cầu cậu đe dọa Diệp Tử Đằng bằng lời nói, cậu còn có thể miễn cưỡng làm được. Nhưng đánh người thật sự ư? Khải Phong không dám nghĩ đến việc đó.

Bàn tay đang nắm cổ áo Diệp Tử Đằng bắt đầu run lên, hơi thở Khải Phong trở nên gấp gáp. Cậu thực sự phải đánh Tử Đằng sao?

Đúng lúc ấy, tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng trong lớp. Khải Phong thấy cơ hội thoát thân, bèn vội thả tay, để Tử Đằng rơi trở lại ghế. Cậu thốt lên câu bực bội "Tha cho mày đấy, lần sau đừng có chọc tức tao," rồi nhanh chóng quay lưng bước ra khỏi lớp.

Nhưng vừa rời khỏi tầm nhìn của mọi người, Khải Phong liền chạy như bay vào một góc hành lang vắng vẻ, ôm đầu tự vấn.

"Mình làm vậy ổn không?! Có đủ côn đồ chưa?! Trời ơi, run quá đi mất!!!"

Nếu có ai tình cờ đứng cạnh Khải Phong lúc đó, chắc hẳn họ sẽ sững sờ trước cảnh tượng kẻ được mệnh danh là đại ca của trường lại đang lẩm bẩm trong âu lo, biểu hiện chẳng khác gì một cậu bé ngốc nghếch.

Hệ thống xuất hiện lần nữa. "Xét về phần nhập vai, tuy không tệ, nhưng sẽ hoàn hảo hơn nếu ký chủ ra tay."

Khải Phong lập tức phản bác. "Làm sao tôi có thể dùng bạo lực với cậu ta được? Ngươi không thấy Diệp Tử Đằng vốn đã rất đáng thương ư?"