Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 45:

Tuy trưởng thôn Trương cũng rất tò mò thứ đồ này là cái gì, bởi vì vừa nãy ông ấy cũng nhìn thấy Tô Lãm Nguyệt cầm món đồ này sau khi chấm lên khăn tay thêu của Hứa Lệ Nương, thì đột nhiên nói đồng ý dùng hai cân gạo để đổi lấy khăn tay Hứa Lệ Nương.

Nhưng mà cho dù có tò mò, thì trưởng thôn Trương cũng không hỏi nhiều, có những chuyện chỉ coi như không biết gì, hiện giờ ông ấy chỉ cần ghi nhớ một điều, đó là Lãm Nguyệt là người có thể mang đến hy vọng sống tiếp cho thôn Liệp Hổ.

“Được, ngươi đi theo ta.” Trưởng thôn Trương dẫn Tô Lãm Nguyệt đi xem cung tiễn trong thôn.

Tô Lãm Nguyệt đã quét tất cả các loại cung tiễn lớn nhỏ bằng máy quét giá, và kết quả khiến Tô Lãm Nguyệt rất hài lòng.

Cung dài trên 1.5 mét một cái vậy mà 100 tệ, cung dài từ 1 mét đến 1.5 mét thì 50 tệ, cung từ 0.5 mét đến 1 mét thì 25 tệ, mà cung từ 1 mét trở xuống mỗi cây là 10 tệ, mà đây chỉ là giá cung đã qua sử dụng, nếu như là giá của cung mới làm chắc chắn không chỉ như vậy.

Một người đã nghèo quá lâu như Tô Lãm Nguyệt, lúc nhìn thấy cung chất đống trước mặt, hơi thở trở nên dồn dập.

Nhưng nàng biết những cây cung này không thể bán, bởi vì đây là thời loạn thế, bất kỳ lúc nào bọn họ cũng sẽ gặp địch tập kích, lưu dân, trộm cướp thậm chí cũng có thể là quan binh, mà những cây cung này đối với thôn dân thôn Liệp Hổ không giỏi cận chiến mà nói, đó là món đồ bọn họ thật sự có thể dùng để bảo vệ tính mạng.

“Lãm Nguyệt, cung tên này có thu nhận không?” Trưởng thôn Trương dè dặt hỏi.

“Lấy! Nhưng mà chỉ lấy cung, không lấy tên. Chỉ là những thứ này không thể bán, chúng ta không biết khi nào sẽ bị địch đột kích, cung tiễn là món đồ mọi người bảo vệ tính mạng mình.” Tô Lãm Nguyệt trả lời.

Trưởng thôn Trương nghe vậy, vẻ mặt chua xót…

Những cây cung này đối với tất cả người thôn Liệp Hổ mà nói, đâu chỉ là món đồ bảo vệ tính mạng.

Ngoài cây cung của những đứa nhỏ, thì ở đây mỗi cây trường cung mà người lớn dùng đều phải chế tạo, từ việc chọn vật liệu đến thành phẩm cuối cùng, đều phải tốn hết ba năm.

Mà sau khi cung làm xong, nó lại đồng hành cùng với mỗi người bọn họ mấy năm, mười mấy năm thậm chí mấy chục năm, cho nên những cây cung này đối với mỗi người bọn họ mà nói đã sớm không chỉ là một cây cung bình thường, mà giống như một người đồng hành quan trọng vậy.

Bảo bọn họ bán đi người đồng hành của mình, không có ai trong bọn họ nỡ làm vậy, nhưng mà việc quan trọng nhất trước mắt là trong tay bọn họ đã không còn lương thực dư thừa nữa rồi.

Trưởng thôn Trương liếc nhìn các khuê nữ phụ nữ đang nỗ lực học thêu thùa, theo lời Lãm Nguyệt, khăn tay thêu này chắc sẽ lấy, nhưng mà không biết nhận được bao nhiêu lương thực, nếu như quá ít lương thực thì không nuôi nổi một gia đình, những cây cung này cho dù không muốn bán thì cũng phải bán, nếu không mọi người sẽ chết đói, vậy thì có nói gì cũng đều vô nghĩa.

Tô Lãm Nguyệt hiểu được lo lắng của trưởng thôn Trương nhưng nàng vẫn dựa theo dự định ban đầu của nàng hỏi trưởng thôn Trương một ít vấn đề.

Dự định của Tô Lãm Nguyệt là tiếp tục giữ lại cung trong tay thôn dân Liệp Hổ để phòng ngừa địch tập kích, sau đó bọn họ có thể lại làm cung mới để bán.

"Trưởng thôn, làm ra cung này có phức tạp không?"

"Cũng không tính là phức tạp, đầu gỗ làm cung có thể thấy được ở khắp nơi trong rừng như cây bách, các loại cây du đều được, chỉ là sau khi chặt xuống những cây này tốt nhất nên hong khô, mà điều này cần đến ba năm." Trưởng thôn Trương nói.

Tô Lãm Nguyệt: "..."

Ba năm? Thì mọi người đã chết đói, cỏ trên mộ cũng cao mười mét.

"Phơi nắng nhanh hơn không được sao?" Tô Lãm Nguyệt hỏi.

"Cũng được, nhưng thông qua phơi nắng để hong khô thì gỗ dễ bị khô nứt, phơi nắng năm khối gỗ mới có được một khối thích hợp, nhưng có thể tập trung lại chặt cây, sau đó cùng chẻ ra phơi nắng."

"Nếu trời nắng to thì từ việc chặt cây, chẻ gỗ cho đến phơi khô, trong khoảng bảy hoặc tám ngày ngươi có thể sẽ thu được một đống gỗ lớn, sau đó chọn gỗ thích hợp từ trong số đó để làm cung." Trưởng thôn Trương trả lời.

Tô Lãm Nguyệt gật đầu, lại hỏi: "Nếu như chỉ làm cung tầm tầm năm thước thì sao?"

"Cũng giống như vậy." Trưởng thôn Trương trả lời.

Tô Lãm Nguyệt gật đầu, nói như vậy bảy tám ngày vẫn có thể chấp nhận được, dù sao giá cả của cung vẫn còn ở đó.

"Chỉ là chỗ khó của cung không phải là ở thân cung mà là ở dây cung." Trưởng thôn Trương cầm lấy một cây cung, chỉ vào dây cung rồi nói.