Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 34:

Chắc chắn số lượng quan binh huyện Vĩnh Tiêu không chỉ có mấy trăm người mà là mấy ngàn, thậm chí hơn vạn, nếu hiện tại bọn hắn đi thì cũng chỉ như lấy trứng chọi đá.

"Thứ hai..." Tô Lãm Nguyệt mở bản vẽ điện thoại ra, nói: "Đây là ta lúc trở về lấy được từ trong tay đội quan binh gặp phải, ghi lại vị trí mấy huyện thành phụ cận. Xuất phát từ chỗ chúng ta, ngoại trừ huyện Vĩnh Tiêu, huyện thành kế tiếp gần nhất gọi là huyện Thuận An, phải đi ít nhất hai mươi ngày."

Huyện Vĩnh Tiêu không đến được, vậy có nghĩa là bọn họ không mua được lương thực, mà ngoại trừ huyện Vĩnh Tiêu thì huyện thành gần nhất cần phải đi tới hai mươi ngày mới có thể đến.

Hai mươi ngày, sắc mặt mọi người đều xấu đi, đặc biệt là lương thực dự trữ còn lại trong tay dù có ăn tiết kiệm như nào thì căn bản cũng không đủ để chống đỡ trên đường bọn họ đi tới huyện Thuận An, họ càng không nhịn được oán giận chính mình.

"Tại sao lúc trước ta lại không biết ăn tiết kiệm chứ, ta ta ta..." Nói xong, hắn trực tiếp tát cho mình một cái.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Ông trời ơi, ông đây là muốn chúng ta phải chết hay sao." Có người thậm chí còn không nhịn được khóc rống lên.

Nhất thời, cảm xúc bi thương lập tức lan tràn đến toàn bộ đội ngũ, Tô Lãm Nguyệt cũng nhíu mày nhưng nàng biết dù khó cũng phải tiếp tục đi về phía trước, nếu không cứ tiếp tục ở lại đây thì chỉ tổ lãng phí thời gian, lãng phí lương thực, đó mới thật sự là một con đường chết.

"Mọi người đang làm gì vậy? Khóc cái gì? Hiện tại là lúc để khóc sao?" Trưởng thôn Trương đi đến kéo từng người đang ngồi dưới đất khóc lên, chỉ tay: "Không có lương thực, vậy thì ăn ít lại, cho nhiều nước một chút, uống nhiều thêm mấy chén, chúng ta nhiều người như vậy cùng nhau giúp đỡ, còn có thể thật sự chết đói được hay sao?"

"Nhưng trưởng thôn..." Trương Phú Quý vừa muốn mở miệng, trưởng thôn Trương lại hung tợn trừng mắt nhìn hắn một cái.

"Không nhưng nhị gì hết, thay vì lãng phí thời gian than thở ở đây, không bằng nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị lên đường, sớm đến huyện Thuận An một chút."

Trưởng thôn Trương nhìn mọi người: "Còn nữa, từ đây đến huyện Vĩnh Tiêu phải mất ít nhất hai ngày mới đến, chứ đừng nói là còn quay về, nhưng Lãm Nguyệt và A Hành chỉ tốn hai ngày đi qua đi lại như vậy, chắc chắn trên đường đi họ gần như chưa từng nghỉ ngơi. Nàng vất vả lắm mới mang được tin tức về cho chúng ta mà các ngươi một câu cảm ơn cũng không nói, chỉ lo khóc lóc, đây là việc người thôn Liệp Hổ chúng ta nên làm sao?"

Mọi người nghe vậy, đều vô cùng áy náy nhìn Tô Lãm Nguyệt: "Tô cô nương, thật xin lỗi..."

Tô Lãm Nguyệt xua tay nói: "Ta hiểu được mọi người, chỉ là chúng ta thật sự không còn thời gian trì hoãn ở đây, nếu tiếp tục trì hoãn thêm, vậy chẳng khác nào sẽ chậm đến huyện Thuận An hơn, ở trên đường lãng phí thêm lương thực, trưởng thôn nói đúng, chúng ta nhanh lên đường thì hơn."

Mọi người nghe vậy, cũng không dám trì hoãn nữa.

Trưởng thôn Trương đi về phía Tô Lãm Nguyệt và A Hành, nhìn dáng vẻ chật vật cùng quầng thâm đen dưới mắt của hai người, ông ấy không nhịn được đau lòng nói: "Lãm Nguyệt, hay là ngươi và A Hành nghỉ ngơi một chút, sau đó chúng ta mới xuất phát. Các người cứ như vậy cũng không chịu nổi."

Tô Lãm Nguyệt lắc đầu: "Không có việc gì, qua một canh giờ nữa trời sẽ tối rồi, chúng ta nhân lúc trời còn sáng mau nhanh chóng lên đường, sau khi trời tối rồi muốn đi cũng không dễ, đến lúc đó rồi hãy dừng lại nghỉ ngơi."

Trưởng thôn Trương nhìn Tô Lãm Nguyệt và A Hành, một người bằng tuổi con gái út của ông ấy, một người còn nhỏ hơn cả cháu trai lớn của ông ấy, hôm nay dù trời có sập xuống thì cũng không tới phiên bọn họ gánh chịu, nhưng sau khi gia nhập thôn Liệp Hổ của họ, cho dù là chuyện nạn dân lúc trước hay là chuyện trưng binh lần này, đều là do bọn họ bảo hộ thôn Liệp Hổ đến nay.

"Là thôn Liệp Hổ liên lụy các ngươi." Vẻ mặt trưởng thôn Trương tràn ngập vẻ áy náy.

"Trưởng thôn không cần nói như vậy, nếu như bọn ta gia nhập vào thôn Liệp Hổ, vậy đã coi như một thành viên của thôn, bọn ta chỉ là làm chuyện trong đủ khả năng của mình mà thôi." Tô Lãm Nguyệt nói.

A Hành: "..." Nguyệt Nguyệt nói đều đúng.

Trưởng thôn Trương lau mặt, há miệng cười, thế nhưng hai mắt đỏ bừng của ông ấy lại không thể khiến người ta phớt lờ được: "Về sau các ngươi cứ đi chính giữa trong đội ngũ, mặc kệ xảy ra chuyện gì cũng đừng ra tay, phải nghỉ ngơi thật tốt để lấy lại đủ sức, cũng nên để chúng ta bảo vệ các ngươi một lần."

Tô Lãm Nguyệt nhìn trưởng thôn Trương một lát, gật đầu: "Được."