Đừng nói những thôn dân khác, ngay cả người có kiến thức rộng như trưởng thôn Trương cũng không nhịn được nghi ngờ có phải lỗ tai của mình có phải hỏng rồi hay không, nếu không làm sao lại nghe được Tô cô nương nói muốn dùng gạo trong tay nàng đổi lấy gạo “hư” trong tay bọn họ.
“Mọi người có đồng ý đổi với ta không?” Tô Lãm Nguyệt lại hỏi.
Cho nên không phải ông ấy ảo giác?
“Lãm Nguyệt, ngươi thật sự nguyện ý lấy gạo trong tay ngươi đổi lấy gạo kê trong tay của chúng ta sao?” Trưởng thôn Trương lại xác nhận một lần nữa.
Tô Lãm Nguyệt gật đầu: “Đương nhiên.”
Cầu còn không được.
Bây giờ nàng còn trông cậy vào thứ này để làm giàu đây.
Tô Lãm Nguyệt xác định đổi lương thực, các hộ trong thôn Liệp Hổ tranh nhau để nàng đổi với bọn họ, tình cảnh một lần nữa trở nên hỗn loạn.
Tiêu Hành mắt thấy Tô Lãm Nguyệt bị nhiều người vây quanh như vậy, cho rằng bọn họ muốn khi dễ Tô Lãm Nguyệt, hắn bèn cầm đao muốn xông lên.
"A Hành, không sao đâu, bọn họ không phải muốn hại ta." Tô Lãm Nguyệt vội ngăn cản hắn lại.
Chỉ là bộ dáng hắn hung thần ác sát như vậy lại đột nhiên xông lên, vẫn khiến các thôn dân Liệp Hổ hoảng sợ.
Thôn dân thôn Liệp Hổ dựa vào săn thú mà sống, thân thủ tất nhiên rất khỏe, gặp người bình thường bọn họ một chọi ba bốn không thành vấn đề, nhưng đối mặt với người nam nhân trẻ tuổi trước mắt này thì bọn họ lại cảm thấy dù bọn họ có nhiều người cộng lại cũng đều đánh không thắng hắn.
Sao có thể thế được?
Tuy rằng trong lòng cảm thấy không có khả năng nhưng những người vừa rồi còn vây quanh Tô Lãm Nguyệt cũng đồng loạt lui về phía sau, sau đó không nhịn được cảnh giác nhìn chằm chằm Tiêu Hành.
"Thật xin lỗi, A Hành làm mọi người sợ rồi." Tô Lãm Nguyệt nói vậy, nhưng trong mắt không hề có chút áy náy nào.
Lúc đầu nàng cũng đang suy nghĩ, nàng lập tức lấy ra nhiều lương thực như vậy có thể khiến người ta nổi lên lòng tham hay không, và nàng phải giải quyết việc này ra sao.
Bây giờ thì tốt rồi, có A Hành hù dọa như vậy, cho dù có người muốn đánh chủ ý tới lương thực của nàng thì cũng phải cân nhắc xem mình có còn mạng để lấy không.
"Tránh hết ra, cả đám ai cũng giống như vậy sao?" Trưởng thôn Trương trừng mắt nhìn mọi người một cái, tiến lên nói: "Người nào biết chuyện thì sẽ biết các ngươi đang đổi lương thực, ai không biết còn cho rằng các ngươi là đang muốn ăn cướp, không sợ dọa đến Lãm Nguyệt sao."
Mọi người gãi đầu, cũng rất ngượng ngùng: "Không phải là do mọi người ai cũng muốn nếm thử hương vị của gạo trắng đó sao?"
"Lãm Nguyệt thật xin lỗi, mọi người đã dọa đến ngươi."
Những người khác cũng nhao nhao tới nói xin lỗi, nhìn vô cùng thật thà.
Tô Lãm Nguyệt xua tay: "Không sao, ta có thể hiểu được."
Nàng lại nhìn sang trưởng thôn Trương nói: "Trưởng thôn, ta có ba mươi cân lương thực có thể đổi với mọi người, ông nhìn xem nên đổi như thế nào?"
Thật ra nếu như có thể, nàng nóng lòng muốn đổi hết tất cả chỗ hạt kê trong tay các thôn dân Liệp Hổ, mấy trăm cân hạt kê đó có thể kiếm được cho nàng mấy ngàn tệ, nhưng ai bảo cái gùi sau lưng nàng chỉ lớn như vậy.
Lúc trước vì để che giấu tai mắt người khác để thuận tiện lấy ra đủ loại đồ vật từ bên trong, nàng đã cố gắng bện cái gùi lớn một chút.
Nhưng dù lớn hơn nữa thì cũng có giới hạn, sau khi để lại không gian thuận tiện cho nàng tiếp tục lấy những thứ khác từ trong gùi, chỗ trống còn lại nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa 40 cân gạo.
Về việc chỉ đổi ba mươi cân, đó là bởi vì nàng và A Hành có thể ăn cơm tập thể nhưng đứa nhóc Tiểu nãi bao này dạ dày yếu, cho nên phải để lại mười cân lương thực nấu cơm cho cậu bé.
"Ba mươi cân, trong thôn tổng cộng có mười tám hộ gia đình, vậy mỗi nhà lấy một cân rưỡi gạo kê tới đổi, còn lại ba cân thì dùng công lương mọi người giao để đổi, về sau lúc nấu cháo mỗi bữa bỏ vào một ít." Trưởng thôn Trương ra quyết định nói.
Đối với việc này mọi người cũng không có phản đối, ai nấy đều nhao nhao đi lấy lương thực của mình, mà Tô Lãm Nguyệt cũng quay đầu lại trở về sơn động.
"Vậy ta đi lấy lương thực."
Bao gồm cả năm cân lúc trước, Tô Lãm Nguyệt xách trước mười lăm cân gạo đi ra, sau đó mới bắt đầu đổi lương thực với thôn dân.
Mọi người thấy nàng đi một chuyến chỉ xách ra mười lăm cân, còn tưởng rằng nàng không xách nổi bèn muốn tới hỗ trợ nhưng lại bị Tô Lãm Nguyệt từ chối.
Nàng không phải xách không nổi, chỉ là vì nàng căn bản không có nhiều tiền một lúc liền mua ba mươi cân lượng thực như vậy.