Tô Lãm Nguyệt kéo Tiêu Hành đang rục rịch trở lại, rồi lại bước sang một bên nhường đường: “Mời.”
Chỉ là trường đao trong tay nàng càng nắm chặt hơn.
Trương lão hán cúi đầu, cũng thấy được món đồ trong tay Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành, nhưng ông ấy vội vàng dời ánh mắt đi, chỉ mỉm cười gật đầu: “Đa tạ.”
Sau đó ông ấy mới bảo một người trong số đó đi gọi những người còn lại đến đây.
Mà ông ấy thì lại dẫn theo những người đi cùng ông ấy tiến vào trong miếu trước.
Tô Lãm Nguyệt không quan tâm đến bọn họ, nàng đeo cái gùi trên lưng, kéo tay Tiêu Hành, để Tiêu Hành bế Tiểu nãi bao cùng đi đến một góc cửa khác ngôi miếu đổ nát, phòng ngừa đối phương có hành động bất thường, bọn họ sẽ không bị bao vây.
Tô Lãm Nguyệt đã ăn xong chỗ đồ ăn trong tay, nàng đang chậm rãi uống nước, sau đó lại ngầm liếc mắt nhìn đến trên người đám người của thôn Liệp Hổ.
Sau đó tính toán sơ qua, đối phương có khoảng năm mươi người, trong đó có thanh niên cường tráng chiếm một nửa, số còn lại tuy rằng là phụ nữ, người già và trẻ con, nhưng nhìn thôn của bọn họ dường như ngay cả trẻ con cũng không đơn giản, nên đề phòng thì vẫn hơn.
Chỉ sợ rằng những người yếu nhất trong thôn của bọn họ là những người bị thương được khiêng vào miếu, Tô Lãm Nguyệt nhìn bọn họ từ xa, có hai người bị thương rất nặng.
Chỉ là nàng không có thói quen làm người tốt, cho nên cũng chỉ nhìn thoáng qua vậy thôi, sau đó nàng thu hồi ánh mắt lại, không có ý định trị thương cho đối phương.
Trông thế giới loạn lạc này, trở nên khôn ngoan và giữ mình an toàn là cách để tồn tại.
“Để đám người Đại Lực nằm ở chỗ này đi, Hồng Hà, bà tìm cách đun chút nước nóng nấu thêm ít cháo nữa cho đám người Đại Lực ăn, những người khác ăn tạm chút lương khô trước đi.” Chờ những người còn lại đều đã đi vào trong ngôi miếu, trưởng thôn Trương liền lên tiếng sắp xếp.
Hồng Hà trong miệng ông ấy là một nữ nhân đã ngoài năm mươi, có lẽ là bạn đời của ông ấy.
“Được.”
Trong ngôi miếu đổ nát còn sót lại một chút củi lửa không biết là của ai, cho nên cũng thuận tiện cho họ.
Rất nhanh sau đó nước nóng đã được nấu xong, nhưng cháo thì lại không được nhanh như vậy.
Sau khi có nước nóng, vợ của trưởng thôn đã sắp xếp một vài người phụ nữ tự đến lấy nước: “Nước trong bát thì đợi nguội một chút rồi cho mấy đứa Đại Lực uống, còn nước trong thau này là đợi lát nữa lau người cho đám Đại Lực.”
Sau khi những người này lấy nước xong, vợ của trưởng thôn mới gọi những người khác đến lấy nước uống để ăn cùng với lương khô, trong nồi nước vẫn còn rất nhiều nước nóng.
Vợ của trưởng thôn nhìn sang chỗ đám người Tô Lãm Nguyệt bên này: “Cô nương, cô nương có cần nước nóng không?”
“Không cần đâu, cảm ơn.” Ở chỗ nghỉ chân trước đó, bọn họ đã đun sôi nước, sau đó bỏ vào trong bình giữ ấm.
Trong không gian của nàng còn có ba bình giữ nhiệt khoảng ba lít, đủ để bọn họ uống cho đến khi đến chỗ dừng chân tiếp theo.
Vợ của trưởng thôn cũng không ép buộc, gật đầu tiếp tục làm việc
Cho nước nóng là một ý định tốt, nhưng trong thời buổi loạn lạc thiếu thốn lương thực thế này, khi đem đồ ăn phân phát cho những người lạ tình cờ gặp nhau mới là ngu ngốc.
Cho nên, sau khi cháo được nấu xong, vợ của trưởng thôn cũng không có hỏi xem đám người Tô Lãm Nguyệt có muốn ăn một chút hay không.
Sau khi những người của thôn Liệp Hổ ăn uống xong xuôi, trời cũng đã tối, cũng không thích hợp để bọn họ tiếp tục lên đường, Tô Lãm Nguyệt bọn họ cũng không định đổi chỗ chỗ khác.
Chỉ là đêm nay, cả nàng và Tiêu Hành đều không thể ngủ yên bình như trước được, cần phải có một người thức để gác đêm.
Tiêu Hành canh chừng nửa đêm trước, Tô Lãm Nguyệt canh chừng nửa đêm sau, chỉ là giấc ngủ đêm nay Tô Lãm Nguyệt ngủ cũng không được yên ổn lắm.
Tiếng mưa quá ồn ào, thôn Liệp Hổ thì đông người, phần lớn lại là nam nhân.
Việc gấp gáp lên đường đã khiến nàng mệt mỏi, cộng thêm tiếng hít thở, tiếng ngáy, thậm chí là tiếng nghiến răng càng không dứt bên tai, thế cho nên đến lúc mơ mơ màng màng hàng lông mày của nàng vẫn nhíu chặt.
Trong không gian tùy thân của nàng có chiếu và chăn, nhưng chiếu thì không cần phải nói, chiếu hoàn toàn không thể bỏ vào trong gùi được, mà chăn của nàng cũng là loại chăn lớn 200x230, nếu thật sự để trong gùi, cái gùi kia cũng không chứa được những thứ đồ khác.
Nếu không có người ngoài ở đây, Tiểu nãi bao còn nhỏ tuổi, đầu óc A Hành cũng không bình thường, nàng có thể miễn cưỡng lừa được hai người họ, nhưng bây giờ có người ngoài, nàng vẫn phải cẩn thận hơn.
Cho nên, ban đêm, Tô Lãm Nguyệt chỉ trải rơm rạ trên đất, sau đó ôm Tiểu nãi bao nằm nghiêng, trên người hai người đang đắp chung một bộ quần áo của nàng.