Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 8

Đời này, cho dù Tiểu nãi bao trong ngực không phải là đệ đệ ruột thịt, nhưng nhìn đứa bé hao hao dáng vẻ của đệ đệ, nàng thật sự không thể mặc kệ được.

Đại đầu lĩnh thấy động tác của Tô Lãm Nguyệt càng lúc càng chậm chạp, vật quỷ quái trong tay nàng qua một lúc lâu cũng không vang lên, xem ra là đồ vật bên trong đã dùng hết.

Hắn ta nhe răng lộ ra nụ cười hung tợn, cầm một thanh đao vọt tới, hung hăng muốn chém về phía phần trán của Tô Lãm Nguyệt…

“Tiện nhân! Đi chết đi!”

Mắt thấy Tô Lãm Nguyệt máu tươi bắn tung tóe tại chỗ, đại đầu lĩnh rốt cục cũng lộ ra nụ cười, cười lớn...

Tô Lãm Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu cười với hắn ta, súng trong tay lần nữa vang lên.

“Đoàng” một tiếng, ý cười trên mặt của đại đầu lĩnh cứng đờ, hai tròng mắt hung hăng trừng to, vẻ mặt không dám tin nhìn Tô Lãm Nguyệt, đồ vật bên trong không phải đã dùng hết rồi hay sao? Tại sao vẫn còn?

Tô Lãm Nguyệt biết tên đại đầu lĩnh xảo quyệt, cho nên nàng liền cố ý để cho hắn ta nghĩ rằng nàng đã dùng hết đạn, mượn chuyện này dẫn hắn ta mắc câu.

Quả nhiên, hết thảy đều như nàng dự liệu, đây cũng là một tên ngu xuẩn.

Tô Lãm Nguyệt một cước đá văng đại đầu lĩnh ra, nhưng mặc dù đại đầu lĩnh đã chết, nhưng vì vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn về sau, những người còn lại cũng tuyệt đối không thể lưu lại, nhưng tình trạng thân thể hiện tại của nàng...

“Gϊếŧ chết ả ta! Tuyệt đối không được để cho ả sống sót!”

“Nữ nhân này là một quái vật, ả muốn gϊếŧ tất cả chúng ta!”

“Gϊếŧ chết quái vật này!”

Không biết ai khàn giọng quát to một tiếng, mọi người vốn dĩ đang suy sụp bởi vì cái chết của đại đầu lĩnh lúc này lại còn mãnh liệt hung bạo hơn cả trước đó.

Cho dù Tô Lãm Nguyệt có lợi hại hơn nữa, lúc này cũng có chút không chống đỡ nỗi.

“Chết cho ta!”

Theo một tiếng gào thét dữ tợn, một thanh đao lại bổ tới trước mặt nàng, cùng lúc đó, còn có người dùng đao đâm vào Tiểu nãi bao.

Với tình huống hiện tại của nàng, nếu không để cho mình bị thương, Tiểu nãi bao sẽ bị thương, muốn bảo vệ Tiểu nãi bao, đao từ bốn phía chém tới sẽ rơi vào trên người nàng, không chết thì cũng trọng thương.

“Tỷ tỷ…” Tiểu nãi bao nhịn không được khóc thành tiếng.

Tô Lãm Nguyệt gắt gao che chở hắn: “Đừng sợ.”

“Hô…”

Tiếng gió gào thét.

Nỗi đau trong dự đoán không có xuất hiện, Tô Lãm Nguyệt ngước mắt ngơ ngác đột nhiên xuất hiện một nam nhân chắn trước mặt nàng...

Không phải hắn đã bị nàng đuổi đi rồi sao? Tại sao hắn vẫn còn xuất hiện ở đây?

Tiêu Hành không trả lời nàng.

Hắn một tay xách theo cái túi vải nhỏ, cẩn thận nhìn kỹ liền có thể thấy một góc y bào của hắn thiếu một mảnh.

Cũng không biết bên trong túi vải nhỏ rốt cuộc chứa cái gì, dường như hắn đặc biệt quý trọng, cho dù trong lúc đánh nhau, cũng che chở chặt chẽ, không để cho những người khác đυ.ng phải.

Thậm chí, hắn một tay cầm thanh đao vừa tiện tay đoạt lấy, mà thủ đoạn gϊếŧ người của hắn hết sức tàn bạo, mỗi một đao xoẹt qua đều thấy máu, trên người hắn cũng dính không ít, trên mặt cũng có, nhưng cái túi vải nhỏ kia lại hoàn toàn sạch sẽ không dính một giọt máu nào.

Không bao lâu, đội ngũ vốn còn lại chưa tới ba mươi tên thật sự không còn một mống.

Tô Lãm Nguyệt nhìn Tiêu Hành, nhìn hắn ném thanh đao, sau đó hắn xách túi vải nhỏ đi tới trước mặt nàng.

Hắn mở túi vải nhỏ ra, hai tay nâng đồ vật bên trong đưa cho nàng.

Đó là quả dại.

Tô Lãm Nguyệt lại nhìn Tiêu Hành một lần nữa, cho dù thân thủ có lợi hại đến đâu, nhưng đánh chiến kịch liệt như vậy vẫn không khỏi làm cho một vài vết thương của hắn nứt ra, thậm chí máu còn thấm ra cả lớp quần áo,

Vết thương màu đỏ sẫm đã được xử lý sạch sẽ ngày hôm qua đến nay lại một lần nữa nhiễm đỏ tươi, trông rất chói mắt.

Không chỉ vậy, trên trán hắn được quấn một vòng vải xô, trên mặt, trên người hắn còn có rất nhiều máu, trông vô cùng chật vật.

Nhưng dù là như vậy, nam nhân đang túi quả dại vẫn cười với nàng: “Cho tỷ tỷ ăn, đừng hung dữ với ta có được không?”

Trong ánh mắt hắn còn có sự dè dặt vì sợ nàng tức giận, sao lại như vậy? Bởi vì cách đây không lâu nàng đã nói với hắn không cho phép hắn đi theo, nếu không nàng sẽ không khách khí với hắn.

Tô Lãm Nguyệt không nói rõ được giờ khắc này trong lòng mình rốt cuộc là cảm giác gì, nàng cầm lấy một quả dại, cắn một cái nói: “Rất ngọt.”

Thấy nàng ăn quả dại hắn hái, nụ cười trên mặt Tiêu Hành càng thêm sáng rỡ, sau đó hắn cũng cầm lấy một quả cắn theo một cái, vừa rồi hắn cũng không nỡ ăn, tỷ tỷ nói ngọt, vậy thì chắc chắn sẽ rất...

Ngọt?