Tầng một của xưởng sửa chữa xe, mấy thằng nhóc mười tám, mười chín tuổi tụ tập ở cửa cầu thang, tất cả đều nín thở tập trung nghe ngóng động tĩnh từ trên lầu.
Vừa rồi, lão đại của bọn họ dẫn một người phụ nữ lên lầu, theo Phùng Viễn nói, đó chính là cô dâu của lão đại của bọn họ vào ngày mai, cũng là chị dâu của bọn họ sau này, ngay lập tức cả nhóm bùng nổ.
Một cậu trai tóc vàng bên tai phải có đeo khuyên nhỏ giọng nói, không thể không nói ánh mắt của lão đại rất tốt, chưa nói đến ngoại hình, nhìn chị dâu xinh đẹp nhỏ nhắn, anh Lục cao lớn, hai người đứng cạnh nhau, chỉ có một chữ, xứng đôi.
Thực ra Đàm Khê Nguyệt không tính là thấp, cao một mét sáu ba, chân dài eo thon, thân hình cân đối, nổi bật giữa đám đông, nhưng đứng cạnh Lục Tranh lại có vẻ nhỏ nhắn, lại thêm chiếc áo phông đen rộng thùng thình trên người cô, càng làm nổi bật sự nhỏ xinh.
Phùng Viễn tát một cái vào đầu cậu trai tóc vàng, có phải ngốc không, xứng đôi rõ ràng là hai từ.
Cậu trai tóc vàng không phục đá Phùng Viễn, không cần biết bao nhiêu từ, xứng đôi là được rồi.
Dưới lầu âm thanh ồn ào nén lại, nhưng trên lầu lại rất yên tĩnh.
Đàm Khê Nguyệt đứng giữa phòng, vừa lấy khăn lau tóc, vừa đánh giá căn phòng này, phòng được bài trí rất đơn giản, chỉ có một chiếc giường đơn, một cái ghế sofa và một cái bàn trà, dọn dẹp khá sạch sẽ, chỉ là trên sofa có một đống quần áo lộn xộn, có lẽ là anh thường ở đây.
Lục Tranh đi đến bên sofa, kéo một chiếc áo phông lên, tay hơi khựng lại, ném áo lên đống qυầи ɭóŧ, rồi lại cầm một chiếc áo phông khác tròng qua đầu, sau đó gom tất cả quần áo trên sofa lại, ném lên giường.
Anh quay lại nhìn cô, chỉ tay vào sofa, ra hiệu cho cô ngồi.
Đàm Khê Nguyệt muốn nói là không ngồi, nhưng mưa bên ngoài có dấu hiệu một chốc không thể dừng lại được, cô đặt chiếc khăn lên một bên, lấy túi để trên bàn trà đưa cho anh: "Em mua cho anh bộ đồ để ngày mai mặc, anh thử xem có vừa không."
Ngày mai là lễ cưới của bọn họ, Đàm Khê Nguyệt vốn không muốn tổ chức lễ cưới, cô không muốn cho người khác thêm đề tài bàn tán.
Cô và Lâm Thanh Hòa kết hôn cũng không tổ chức lễ cưới, sau khi lấy giấy chứng nhận thì hai gia đình chỉ ăn một bữa cơm, hôm sau anh ta đã đi đến thủ đô, anh ta phải đi học ở bệnh viện bên đó một năm, anh ta nói đợi anh ta từ thủ đô về sẽ tổ chức lễ cưới, nhưng sau đó anh ta từ thủ đô trở về, bà nội anh ta bệnh nặng, chuyện cưới xin cứ bị hoãn lại, rồi sau đó bọn họ ly hôn, lễ cưới tự nhiên cũng không thành.
Lúc trước không tổ chức lễ cưới luôn là một căn bệnh trong lòng Cố Tuệ Anh, so với Lâm Thanh Hòa, Đàm Khê Nguyệt biết mẹ cô đối với Lục Tranh là một trăm phần trăm không hài lòng, ở nông thôn cũng không giống thành phố, nếu cô xách túi vào thẳng nhà Lục Tranh, có lẽ cả đời này bà lão nhà cô sẽ không nói với cô một câu nào.
Cuộc hôn nhân của bọn họ diễn ra vội vàng, ngày cưới cũng được quyết định nhanh chóng. Ngày cưới do cô định, khi làm giấy chứng nhận, cô thấy chỉ còn vài ngày nữa là đến sinh nhật của anh, nên đã chọn ngày đó, ngày sinh của anh chắc chắn là một ngày tốt.
Cô không biết anh có kịp chuẩn bị quần áo gì hay không. Ngày mai nói là lễ cưới, thực ra cũng đơn giản, chỉ cần vào buổi sáng đi đón dâu, đưa cô từ nhà cô về nhà anh. Anh ở đây cũng không có người thân, chỉ cần bày hai bàn trong sân, mời ông chú ba và các anh em của anh, nhưng dù đơn giản đến đâu cũng cần có bộ quần áo chính thức.