[JJK] Hướng Dẫn Phá Đảo Game Sinh Tồn

Chương 3: Vác Theo Một Cục Tạ

Mưa vẫn không ngừng rơi, âm thanh rơi lộp độp trên mái tôn tạo ra một giai điệu ảm đạm. Căn nhà hoang vắng, một mảnh đất trống trong thế giới đổ nát, nơi những bức tường sờn cũ nhăn nhúm như chính cuộc sống của những người còn lại.

Bên ngoài cửa sổ, tiếng gào thét của những người đã chết, tiếng bước chân vội vã của những người còn sống, sự tuyệt vọng trong mắt họ như những cây kim nhọn hoắc đâm vào mắt của những kẻ đang lẩn trốn. Có lẽ đâu đó vẫn còn lòng tốt đang nhen nhóm trong mỗi con người, nhưng càng sợ hơn là tiếng cười của những kẻ xấu xa, những lời đe dọa không bao giờ rời khỏi đầu, trở thành guồng quay ám ảnh không hồi kết.

“Mở cửa! Mau lên! Chúng tôi sắp chết rồi!”

“Làm ơn!”

“..Chúng mày sẽ chết không được tử tế!!!”

”Nếu ai dám mở cửa, tao sẽ gϊếŧ kẻ đó trước tiên!”



..

Mọi âm thanh đột nhiên im bặt.

Shiori mở to mắt, choàng tỉnh khỏi cơn mơ.

Bàn tay cô che khuất đi đôi mắt, cả cổ họng đều cảm thấy khô khốc như muốn nứt ra, phía sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi, cảm giác nhớp nháp khiến tâm trạng đặc biệt khó chịu.

Những cơn ác mộng đó giống như mưa, luôn luôn tìm cách tràn vào.

Qua lớp giấy dán của cửa sổ, có thể mơ hồ đoán trời vẫn chưa sáng hẳn, bầu không khí yên tĩnh và ảm đạm dễ dàng kéo tâm trạng con người tuột dốc không phanh. Bây giờ là năm giờ sáng.

[Ký chủ? Cô gặp ác mộng à?]

“Ừ.” Shiori rót nước vào cốc, há miệng uống từng hớp to như sắp chết khát. Dường như việc nước tràn ngập trong cổ họng sẽ giúp cô cảm thấy ổn hơn.

[À…]

“Sao thế?”

[Không có gì.]

Không thấy Hệ thống nói tiếp, Shiori cũng mặc kệ, đặt cốc xuống, nhanh chân bước vào phòng vệ sinh, từng lớp vải dính chặt vào lưng làm cô muốn tắm ngay lập tức.

Cửa vừa mở, từng làn khói ấm áp nghi ngút ập thẳng vào mặt, Hệ thống mới im lặng được một chút lúc này đã cười hì hì lên tiếng. [Ký chủ, tôi mới đun nước rồi, cô mau tắm đi.]

Nhìn thấy hành động nịnh nọt của Hệ thống, cô không khỏi phì cười một tiếng, chút không thoải mái trong lòng bất giác cũng được bỏ qua.

Hai mươi phút sau, Shiori thoả mãn ngồi xuống bàn ăn, một bát cháo nóng hổi ngay lập tức xuất hiện trước mặt cô.

Shiori ăn một thìa cháo, híp híp mắt, “Được rồi, nói đi. Cậu muốn tôi làm gì?”

[C-Cái này… chính là cô phải cứu vớt thế giới nha.]

Nhận được niềm vui ngoài ý muốn, Hệ thống có chút cà lăm.

Quả nhiên việc đi hỏi hệ thống cách vách là chính xác!

“Ồ?”

[Hiện tại thì không sao, nhưng trong tương lai, thế giới này sẽ bị phá huỷ, việc cô phải làm là không để thế giới này đi đến kết cục như vậy.]

[Cô yên tâm, nếu hoàn thành nhiệm vụ sẽ có phần thưởng.]

[Hơn nữa, nếu cô đồng ý làm nhiệm vụ, tôi sẽ tặng cho cô một vật phẩm giúp bảo toàn tính mạng nha, trong lúc làm nhiệm vụ tôi cũng sẽ giúp cô.]

Hệ thống nói xong, Shiori cũng chưa phản hồi lại, chỉ thấy cô gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, từng tiếng gõ như bóp chặt lấy trái tim nhỏ bé của nó. Một lúc sau, mới nghe thấy cô chậm rãi nói:

“Đưa hợp đồng tôi xem.”

[Được!]

Giống như bát cháo hồi nãy, một tờ giấy cùng bút lại bất chợt xuất hiện trước mắt Shiori, cô thầm cảm thán về sự kỳ diệu của Hệ thống, một bên cầm giấy lên đọc, nội dung bên trên cũng không khác giấy tờ trong công ty lắm, nói tóm lại là may mắn mà cô hiểu được.

Sau khi Shiori xem đi xem lại hợp đồng mấy lần, lại chỉnh sửa mấy điều khoản, cuối cùng mới được như ước nguyện mà ký vào.

Hệ thống yên lặng rơi lệ, cảm thấy thời kỳ bị bóc lột của nó đã tới, nó thu lại hợp đồng vào trong không gian, mới đột nhiên nhớ ra. [Đúng rồi, ký chủ, còn 11 tiếng nữa là cô sẽ die nhé.]

Giọng điệu chính là một bộ kẻ vui sướиɠ khi người gặp hoạ.

Shiori nghe thế cũng không giận, chỉ xoè tay ra, “Vật phẩm bảo toàn tính mạng của tôi đâu?”

[Chỉ khi cô hoàn thành nhiệm vụ mới có thể nhận được phần thưởng, tôi không được quyền đưa vật phẩm đặc biệt riêng cho cô, cái này có viết ở trên hợp đồng rồi.] Hệ thống vô tội nói, mặc dù nó sẽ không thực sự để cô chết, nhưng nhìn cô ăn khổ thì rất vui, ai bảo dám bắt nạt nó làm gì.

Hình như thực sự có điều này….

Shiori nhớ lại nội dung trong hợp đồng, trên gương mặt lạnh nhạt thở hắt một hơi, nhưng cũng không có thêm cảm xúc gì khác.

Được rồi, bà đây không thèm chấp với đứa nít ranh như mi.

“Tôi muốn ăn chocolate.”

[Hả?]

“Chocolate.” Shiori lại xoè tay ra, lặp lại một lần nữa.

Hệ thống không hiểu Shiori lại chuẩn bị phát điên cái gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn thả vài thanh chocolate xuống tay Shiori, nghĩ một chút, nó lại hỏi.

[Cô không giận hả? Dù sao cũng là tôi lừa cô.]

Á à, mi còn biết mi lừa chị hả?

Nếu không phải chị đây hiền lành lại tốt bụng thì đã sớm đánh ngươi một trăm lần rồi!

Shiori lúc đọc trên hợp đồng mới biết Hệ thống có thể đọc suy nghĩ của cô nếu cô cho phép, mấy lời vừa rồi đã được cô bật màn che chắn, cho nên nó không nghe được, chỉ nghe được lời nói phát ra từ miệng cô, “Chúng ta là cộng sự, tôi tha thứ cho cậu.”

[Ký chủ!!]

[Cô thực sự tha thứ cho tôi sao?]

“Ừm.”

[Cô thật tốt!!]

[Tôi cảm thấy bản thân mình thật xấu xa vì đã lừa cô!。゜゜(ノД`)゜゜。]

Shiori: “….” Thứ này có thể nào bớt ngu ngốc và trưởng thành hơn được không?

Người vừa bị lừa vừa bị đe dọa tính mạng như cô đây còn chưa khóc đâu. Thứ này khóc cái quỷ gì?

Tự dưng cảm thấy bản thân mang theo một cục tạ.

“Được rồi, đừng có khóc nữa.” Lắm chuyện thế không biết.

[Từ nay về sau tôi sẽ giúp đỡ ký chủ hết mình! Tôi hứa đó!!]

“Rồi rồi.”