Chu Bách Dược coi Chu Gia Hành là sự ô nhục, mỗi dịp lễ Tết đều không cho hắn về nhà, lần này không biết hắn quay về vì chuyện gì.
Tuy Cửu Ninh có một phần ký ức của Tiểu Cửu nương nhưng rất rời rạc, hơn nữa, Tiểu Cửu nương vốn là nữ tử khuê phòng, ít khi ra ngoài, hiểu biết có hạn.
Bất kể Chu Gia Hành về nhà vì lý do gì, hắn sắp được nhận tổ quy tông, được tộc trưởng Chu thứ sử coi trọng.
Các tỳ nữ nhỏ giọng tán gẫu bên cạnh, Cửu Ninh vừa suy nghĩ vừa lơ đễnh lắng nghe, trong lòng bất chợt động.
Nghe nói Chu đô đốc đi dẹp nghĩa quân sắp trở về rồi.
Chu đô đốc là đường đệ của Chu thứ sử, cũng là tổ phụ của Cửu Ninh, ông thường xuyên chinh chiến bên ngoài, năm Tiểu Cửu nương lên mười một, ông tử trận trong trận chiến Đặng Châu.
Trong ký ức của Tiểu Cửu nương, Chu đô đốc xuất hiện rất ít, hai tổ tôn chưa từng nói chuyện với nhau. Nhưng Phùng cô và các tỳ nữ thường nhắc đến ông, vì năm đó chính Chu đô đốc đã cứu Thôi thị khi bà dẫn theo của cải vàng bạc vội vã đi về phía Nam, nhờ đó bà mới có cơ hội báo ân và giữ lại của cải mà gả cho Chu Bách Dược.
Chiến loạn ở phương Bắc liên tiếp xảy ra, những năm gần đây biến động lan rộng khắp Quan Trung, triều đình không tự lo được cho mình, các quý tộc bị tàn sát thảm khốc. Thôi thị được trung phó bảo vệ thoát khỏi Trường An, trên đường gặp Chu đô đốc dẫn quân dẹp loạn, được đưa về Giang Châu an trí.
Chu đô đốc rất xem trọng xuất thân của Thôi thị, chủ động làm chủ gả bà cho nhi tử của mình. Thôi thị có thể ngạo mạn ở Giang Châu không chỉ vì bà tự phụ xuất thân quý tộc, mà còn nhờ ánh hào quang của Chu đô đốc.
Cửu Ninh chống cằm hỏi Phùng cô: “A ông có thích ta không?”
Phùng cô ngẩn ra, xoa đầu nàng, cười nói: “Đương nhiên là thích rồi, những dải lụa trong phòng nương tử đều là do Đô đốc sai người mang về đó! Tuy Đô đốc ở bên ngoài đánh trận nhưng chưa từng quên nương tử. Sinh thần của nương tử, Đô đốc còn tặng một chiếc gương đồng Ba Tư nữa, nương tử quên rồi sao?”
Tiểu nương tử môi đỏ răng trắng, mày thanh mắt sáng, nhìn là biết là mỹ nhân từ nhỏ, lại có tấm lòng nhân hậu, ai mà không thích?
Cửu Ninh cười khẽ.
Mấy lời dỗ trẻ con thế này, độ tin cậy không cao lắm.
Nhưng quả thực Chu đô đốc rất coi trọng Tiểu Cửu nương, vì ông cũng như mọi người thời này, đều rất ngưỡng mộ các gia tộc quyền quý, mơ ước được thông gia với dòng dõi cao môn, mà mẫu thân của Cửu Ninh chính là nữ nhi của Thôi thị ở Bác Lăng đúng như ước nguyện của Chu đô đốc, lại còn là đích xuất nữa.
Năm xưa, Thái Tông, Cao Tông và Nữ đế tìm mọi cách để kiềm chế các quý tộc Sơn Đông, nhưng khi đến lượt mình chọn thê tử cho nhi tử, họ vẫn ưu tiên chọn từ các gia tộc cao môn. Những danh thần như Ngụy Trưng, Phòng Huyền Linh cũng tự hào khi có thể kết thông gia với cao môn. Trong các câu chuyện truyền kỳ thời nhà Đường, những thư sinh nghèo khổ dù gặp nữ quỷ hay nữ yêu, thường những người đó không mang họ Thôi thì cũng mang họ Lư hoặc Vương, tóm lại đều là nữ nhi của năm họ hoặc bảy gia tộc lớn.
Có thể thấy rõ sự cố chấp của thế nhân với các cao môn vọng tộc.
Tuy Thôi thị hại nữ nhi, nhưng nhờ xuất thân cao quý của mình, nên dù Cửu Ninh tang mẫu từ nhỏ, kế mẫu Ngô thị cũng không dám thực sự làm khó nàng.
Cửu Ninh không nhịn được mà nghĩ: Nếu Chu đô đốc chưa chết trên chiến trường, liệu người Chu gia có dám vì mấy trăm vạn tiền sính lễ mà ép nàng gả cho một lão nhân không?
Cơ thể nàng vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, Cửu Ninh nghĩ vậy, rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya, Ngô thị sai người đến xem tình hình của Cửu Ninh.
Một sử nữ bước vào chính đường, thấy sau bức bình phong là một dãy ánh đèn sáng rực, Cửu Ninh xõa tóc dài, nằm nghiêng trên giường, xung quanh là các tỳ nữ đang quỳ. Người thì đấm chân, người xoa vai, người quạt, người đút trái cây.